dòng đời trôi mãi về chiều (ĐC)
nghe thảng thốt những
buổi chiều cay nghiệt
buổi người đi mưa đổ một
góc trời
khi đời sống đã chìm vào
thê thiết
sá chi tình tôi lạc giữa
mù khơi
đi ngó núi và về nhìn núi
ngủ
soi đời mình lăn lóc bóng
cô liêu
tôi thầm hỏi một cõi ngày
vô trú
có hay chăng mưa bạc
trắng lưng chiều
người có khóc bên sông
chiều sóng vỗ
cũng đành thôi mây tạt
dưới chân cầu
sóng tàn úa trong cõi đời
hạnh ngộ
thì chút tình cũng chìm
ngút sông sâu
tôi trở lại với ngày buồn
nuối tiếc
hơ cõi lòng lạnh mấy kiếp
lênh đênh
người cũng chỉ như nỗi
buồn chia biệt
trôi về chiều từng cơn
gió chênh vênh...
SƯƠNG MỎNG PLEIKU
đợi từ những tối đầy
trăng
Pleiku mờ khói sương
giăng kín trời
dã quỳ vàng đến chơi vơi
chân ai thả dốc gió mời
mọc buông
đường chen sương mỏng gió
luồn
đêm rơi xuống ánh trăng
suông ngỡ ngàng
khói trời vắt nhẹ mùa
sang
tràn qua con dốc quỳ vàng
rưng rưng
phố cao như núi chập
chùng
sương thì mỏng quá mịt
mùng nghiêng vai
nghe đêm rơi xuống thật
dài
hay tôi níu bóng quờ tay
nhặt chiều
Pleiku giờ chợt nhớ nhiều
dốc trôi ngày thấp dặt
dìu phố cao
hình như tôi lỡ lần nào
vén màn sương mỏng chạm
vào mắt em...
THÁNG BA CAO NGUYÊN
gửi chút nhớ vào mây trời
ngầy ngật
tháng ba nầy tôi về với
cao nguyên
mùa con ong bay vào rừng
lấy mật
mùa con chim sải cánh
giữa đại ngàn
phong lan nở vàng lưng
trời tím thẳm
tiếng thác reo ngỡ chiêng
trống bập bùng
mây ngàn trôi sương chập
chùng ướt đẫm
cao nguyên chìm sương
khói chạm thinh không
gió thì thào ôm rừng xanh
hoang vắng
nghe tiếng đêm thao thiết
lạc chiêng cồng
cao nguyên thả bình rượu
cần sóng sánh
tan trong chiều hoang dại
với mênh mông
tháng ba đó trời cao
nguyên mở hội
mùa yêu đương cây cỏ ngát
hương tình
tôi ngơ ngác giữa đại
ngàn gió thổi
vớt một trời lộng lẫy
những bình minh...
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét