Có lẽ niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của mỗi con người là có một
người mẹ hiền luôn ở bên cạnh và cùng ta đi qua bao nhiêu khó khăn, gian khổ. Mẹ
là người thiêng liêng nhất, là người luôn bảo vệ, chăm sóc cho ta mỗi khi ta ốm
đau hay vấp ngã trên đường đời. Nói về công ơn cha mẹ thì nói bao nhiêu cũng
không hết được, vì công ơn đó nhiều lắm, nhiều hơn cả những vì sao trên bầu trời,
nhiều hơn những giọt nước trên đại dương: “Nước biển mênh mông không đong đầy
tình mẹ/ Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha”, những câu ca dao như vậy
đã thấm vào lòng người. Đạo làm con thì chữ “hiếu” luôn đi đầu.
Tình yêu
thương của cha mẹ dành cho con là tương đương nhau. Nhưng cách thể hiện tình cảm
ấy của cha và mẹ có hơi khác nhau một chút. Với cha, dù thương yêu con cỡ nào
đi nữa thì cũng ít khi bộc lộ hết ra ngoài những điều đó. Cha vẫn giữ lại một
chút yêu thương đó trong lòng mình để cho con cảm nhận từ từ. Còn với mẹ, mẹ có
bao nhiêu yêu thương dành cho con mẹ đều bộc lộ hết ra bên ngoài mà không có một
chút giấu giếm gì cả. Mẹ vẫn luôn là người gần gũi ta nhất, kể từ khi ta còn là
một hình hài đang hình thành trong lòng mẹ. Cho nên những yêu thương mà mẹ dành
cho ta, ta đều cảm nhận được rất rõ. Do vậy mà hình ảnh của người mẹ luôn hiện
diện khắp mọi nới trong cuộc sống của chúng ta.
“Mẹ” từ ấy đọc
lên sao nghe tha thiết đến vô cùng. Mẹ giống như một bà tiên trong truyện cổ
tích luôn mang đến cho ta những điều kỳ diệu. Ngay từ thuở lọt lòng, mẹ đã cho
ta nếm những giọt sữa ấm áp, ngọt ngào được chiết xuất từ những tình thương yêu
vô bờ bến. Mẹ đưa ta trong chiếc nôi lúc còn thơ ấu, ta cứ thế ta lớn lên trong
lời ru của mẹ. Khi ta trưởng thành, khôn lớn cũng là lúc tuổi của mẹ già đi.
Mái tóc mẹ đã thêm nhiều hơn những sợi bạc. Đôi mắt sâu, đôi vai gầy vì qua bao
năm tháng vất vả nuôi con. Mẹ hy sinh sự sống cho ta cả một đời mà không hề có
một sự đòi hỏi nào phải trả lại. Cái mà người mẹ nào cũng mong muốn nhất ở mỗi
người con chúng ta, là được nhìn thấy chúng ta thành công trong cuộc đời. Niềm
vui đến với chúng ta, ta vui một,nhưng với mẹ, mẹ vui đến mười. Chúng ta dù có
bao nhiêu tuổi, dù có lớn như thế nào thì trong đôi mắt của người mẹ ta mãi là
những đứa trẻ thơ cần được mẹ che chở, bảo vệ giống như những lời thơ mà Chế
Lan Viên đã từng viết: “Con dù lớn vẫn là con của mẹ/ Suốt cuộc đời lòng mẹ mãi
theo con”. Có ai trên đời làm được như mẹ. Mẹ mãi là người mà chúng ta cần phải
tôn thờ mãi trong trái tim.
Tình yêu
thương của mẹ dành cho ta là như thế, không có một định lượng nào để cân đo
đong đếm hết được. Nhưng với những người con chúng ta thì sao? cũng không ít
người và không ít lần ta đã làm cho mẹ phải muộn phiền, lo lắng. Có người còn nặng
lời, quở phạt, trách mắng, đánh đuổi cha mẹ. Điều đấy quả thật không nên chút
nào. Đấy là bất hiếu, là một trong những trọng tội lớn nhất của con người. Nên
chúng ta phải hiểu điều đó và sống sao cho cha mẹ được vui lòng, đấy mới là
nghĩa nhân là đạo hiếu của một con người được sinh ra trong cuộc đời này.
Nếu như ai
đó may mắn còn mẹ, thì hãy thương yêu mẹ thật nhiều, hãy dành cho cha mẹ những
điều tốt đẹp nhất mà ta có thể làm. Vì cha mẹ không thể sống đời với chúng ta
mãi được. Lỡ như một mai cha mẹ có mất đi, chúng ta có muốn yêu thương cha mẹ một
lần nữa thì cũng đã muộn. Vì vậy chúng ta phải sống sao như một lời thơ từng viết: “Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc/ Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe con”.
NGUYỄN HOÀI ÂN
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét