Chiều nay mưa bụi giăng màn lụa,
Chậm bước chân đơn bỗng thấy buồn,
Nhớ thuở nào, em anh chung bước
Cũng dưới bụi mưa dẫn đến trường.
Thuở ấy, trời hay mưa vào sáng
Hai đứa đi trong giọt trời sầu,
Anh thường vụng dại không lên tiếng
Chỉ thoáng nhìn em chợt cúi đầu.
Em biết không, anh không nỡ nói
Sợ làm tan mộng đẹp ngọc ngà.
Anh nghĩ tình ta như mây khói
Chỉ cơn gió thoảng cũng bay xa.
Anh muốn tình say trong yên lặng,
Anh muốn tình vui trong ái êm.
Đầu môi đâu tạo tình thêm nặng,
Chót lưỡi xui tình vô nghĩa thêm.
… Giờ phương ấy còn mưa vào sáng,
Ai bên em song bước đến trường?
Em có lạnh khi mưa thu đến,
Hay hững hờ nhìn lá vào sương?
Ngày xưa anh thích nhìn em diện
Chiếc áo bà ba màu tím hường,
Thấy em e thẹn vờ xa lạ
Rồi xoã tóc thề vẫy mến thương.
Chiều nay nhìn áo ai màu tím
Chợt thấy bâng khuâng, chợt bồi hồi
Phương đó em tôi còn mặc tím,
Khi giờ đây ta cách xa rồi?
Anh ngỡ đốt đi dòng thư ngỏ
Là giết trong tim một bóng hình
Nhưng ai có biết dù hoa úa
Vẫn gởi lại đời chút hương trinh.
Anh muốn quên đi ngần kỷ niệm
Nhưng muốn quên lòng càng nhớ thêm.
Anh muốn nghĩ rằng anh phản bội
Sao tim hằng nói vẫn yêu em.
TÌNH NHỚ (2)
Em như ngày thu mỏng đấy phương Nam
Không se sắt và chưa từng trau chuốt,
Chỉ man mát chút hương thầm thân thuộc
Lao xao lòng sợi khói quyện chiều lam.
Biết giận hờn, em mới tuổi mười lăm,
Tình thuở ấy chỉ là hồng đôi má,
Là trốn tìm nhau qua vành nón lá,
Là bần thần trông ngã rẽ vào sân.
Và tình anh thuở ấy chẳng gì hơn,
Là cuống quit… đợi đêm về trăn trở,
Là bên nhau thường lắm lời vô nghĩa,
Thế gian nầy như chỉ có mình em!
Hai năm tình chưa chạm khẽ vùng thiêng,
Không hẹn ước mà mãi hoài chờ đợi.
Rồi từ đó, theo dòng đời trôi nổi
Anh ra đi, tình em cặp bến nào?
Bốn mươi năm trẩy đôi cuộc tình sau,
Tưởng đã chết mối tình thời niên thiếu,
Nhưng còn đó bước tình thơ lẽo đẽo,
Vẫn xao lòng theo khói quyện chiều lam.
Em vẫn ngày thu mỏng đất phương Nam.
ĐÊM RƯỢU BIỂN
Chiều nay mấy gã buồn xa xứ
Ngồi chuốc men cay nỗi nhớ nhà,
Biển lớn ngoài kia đang lộng dữ
Đâu hay tâm bão dậy trong ta.
Thuốc: xin cháy đỏ hồn lưu lạc,
Rượu: xin sưởi ấm chút tình hoài,
Ô kìa! Khói thuốc hay sương lạc
Rượu cạn mấy tuần, đâu mắt ai?
Ô hay! Mộng lớn tàn nhanh nhỉ?
Mộng nhỏ cùng tan với tháng ngày.
Còn lại đời ta - cơn mộng dữ
Và đời em, mộng vỡ đắng cay!
Có mấy ai hay sầu ly xứ
Một bước lìa quê, mấy đoạn trường.
Xót nỗi chờ trông, người ở lại,
Người đi như cánh gió ngàn phương.
Xin em rót tiếp tuần rượu rỗi
Cho ta uống nốt giọt u buồn,
Cho ta đọc nốt câu thơ cuối
Của kẻ xa nhà nhớ cố hương.
PHAN LẠC NHÂN
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét