Màn đêm dần buông xuống, chuyến xe khách
chông chênh xuôi về miền Tây. Nơi đi qua phố thị đã lên đèn. Ánh đèn đường vàng
vọt xuyên qua từng ô cửa kính. Con tựa đầu vào ghế chỉ muốn ngủ một giấc thật
sâu, sau chuyến đi dài hàng trăm cây số. Phía trước con người phụ nữ khoảng
chừng 30 tuổi bế đứa con trai chừng 6 tháng. Em bé ngủ ngoan trong vòng tay mẹ.
Tiếng người mẹ thì thầm lời ru con “Ầu ơ, ví dầu cầu dán đóng đinh, cầu tre
lắc lẻo ghập ghềnh khó đi. Khó đi, mẹ dắt con đi, con đi trường học, mẹ đi
trường đời….”.
Lời ru êm ả theo từng vòng quay bánh xe như chính vòng quay
cuộc đời con vậy. Chừng 30 phút sau, xe dừng bánh mẹ con chị bước xuống, một
tay chị bế đứa con, một tay chị xách đồ lỉnh kỉnh. Chợt dòng nước nóng hổi lăn
dài trên má con. Hình ảnh ấy làm con nhớ đến mẹ biết bao và chỉ muốn thốt lên:
“Mẹ ơi! con nhớ mẹ nhiều lắm!” .
Con nhớ tuổi thơ yên bình bên mẹ. Dẫu
cuộc sống khi xưa có muôn vàn khó khăn vất vả nhưng mẹ luôn cố gắng tất tả
ngược xuôi lo cho con có cuộc sống tốt hơn. Con biết rằng nhà mình lúc ấy,
trong hũ chỉ còn vài ba lon gạo. Tiền chẳng có là bao, nhưng mẹ nhẹ nhàng an ủi
con rằng không sao cả. Mẹ đã nuốt nước mắt vào lòng cố giữ cho riêng mình. Có
đôi lần, con thấy mẹ ngồi bên bờ sông, nhìn từng đám lục bình trôi, ánh mắt mẹ
thật xa xăm, lẫn một nỗi buồn man mác vô hạn. Lúc ấy, con đứng nép sau lũy tre
già trước nhà mình, con đã khóc, khóc nhiều lắm mẹ ơi! Chỉ vì nhà mình quá
nghèo.
Con nhớ lần mẹ dắt con ra chợ huyện, mẹ
đứng nhìn khúc vải lụa Tân Châu mà thường mấy chị, mấy cô trong xóm hay may áo
bà ba nhưng rồi mẹ vội bước qua và chọn mua cho con một đôi giày thật xinh. Mẹ
ơi! ngay giây phút ấy, con chợt nhận ra rằng mẹ cũng là phụ nữ, cũng muốn mình
mặc đẹp, mẹ cũng có những mong cho riêng mình. Con lại nhớ cả lần nhận giấy báo
trúng tuyển vào một trường đại học danh tiếng. Nước mắt chợt rơi vui mừng ôm
lấy con. Ngày con đi Sài Gòn học, mẹ tất bậc chuẩn bị mọi thứ, từ hũ mắm, cá
khô, mớ dưa điên điển mẹ tự tay làm, những dặn dò ân cần ngày con chập chững
bước vào đời.
Còn nhớ năm con 20 tuổi, lứa tuổi thật
đẹp của cuộc đời, con cũng giống bao cô gái khác, những rung động, cảm xúc xao
xuyến trước người khác. Dần dà, con đã yêu. Mối tình đầu mà con cho là bất tử,
nhưng cuộc tình ấy vội vã quay đi sau những bồng bột của tuổi trẻ. Con vẫn nhớ
ngày chia tay mối tình đầu, con đã khóc như đứa trẻ lên ba. Mẹ xoa đầu con và
bảo “Sẽ có người tốt hơn yêu con. Con đừng buồn con nhé!” Những lời mẹ an ủi
làm con mạnh mẽ và kiên cường hơn bao giờ hết. Tim con nghẹn lại với những lần
mẹ gọi điện hỏi thăm con, con khóc khi mẹ nói mẹ nhớ con trong những lúc xa
nhà.
Cuộc sống cứ vội vã trôi đi, mỗi người
lại chạy theo những thứ mới lạ, con cũng vậy, con đã từng mải mê những điều
mới, những lựa chọn cho riêng con. Nhưng mẹ không trách, không than van vẫn
dành một đời lẳng lặng bên con. Bao lâu nay, con luôn đi tìm thứ hạnh phúc phù
phiếm, vô định mà chắc gì con nắm được nhưng không biết rằng hạnh phúc là khi
nhìn thấy nụ cười an yên của mẹ mỗi buổi sáng. Và con bình yên lắm mẹ ơi!
Ngày của Mẹ năm nay, con lại về với mẹ.
Lòng con chộn rộn mong gặp được mẹ, ở bên mẹ sau bao ngày xa cách. Trên xe,
phía bên cạnh con ngồi, một bạn sinh viên chừng 20 tuổi, tay cằm chắt hộp quà
mà bạn ấy sẽ tặng cho mẹ mình. Nhưng có
lẽ đây là lần cuối bạn ấy tặng chiếc hộp quà yêu thương cho mẹ. Bởi căn bệnh
ung thư máu đang âm thầm,từng ngày từng ngày cướp đi sinh mệnh của người mẹ.
Con quay đi lau khô những giọt nước mắt còn động trên má. Con thầm cảm ơn trời
đã cho con luôn ở bên mẹ. Nếu một ngày mẹ không còn bên con như bạn sinh viên
ấy, con không biết mình sẽ thế nào.
Những ngày lễ, người ta đua nhau lượt là
áo váy, trên tay họ cằm những bông hồng đỏ thắm. Họ nhắn cho nhau những dòng
tin nhắn đầy yêu thương. Họ râm ran chia sẻ cho nhau những câu chúc. Lòng con
lại ngậm ngùi. Vì mẹ con không quần là áo lụa như họ, vì mẹ con không soạn
những tin nhắn tình cảm cho con. Vì mẹ con cũng chẳng biết làm đẹp như họ.
Nhưng mẹ con không bao giờ sống cho riêng mình, mẹ dành một đời hy sinh cho
chồng, ôm trọn cả yêu thương cho đứa con bé bỏng của mẹ.
Cảm ơn đời, mỗi sớm mai thức giấc bằng
cách này hay cách khác con luôn thấy mẹ ở bên. Cảm ơn mẹ - người bạn tri kỉ đã
luôn đồng hành cùng con trên mỗi nẻo đường. Con nghẹn ngào phải thốt lên rằng:
“Mẹ ơi! con thương mẹ nhiều lắm! vì mẹ đã dành một đời lặng lẽ bên con”.
DIỆP LINH
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét