Một
cái tết nữa lại đến, mỗi người lại thêm một tuổi, lại thêm một nỗi âu lo. Thời
gian cứ thế trôi đi nhưng trong ký ức của mỗi người kỷ niệm tuổi thơ vẫn không
phai nhòa. Tôi còn nhớ ngày tôi còn nhỏ, cái tết được ba mẹ tôi chuẩn bị rất
chu đáo. Do nhà nghèo lại đông con nên mẹ tôi tính toán rất kỹ. Chính vì vậy mà
ngay từ tháng chạp mẹ tôi đã sắm sửa dần dần: khi thì đậu xanh, khi thì măng khô, nấm mèo, đường… chẳng
mấy chốc mẹ tôi đã mua đầy đủ mọi thứ. Mẹ nói gần tết xem qua một lượt còn
thiếu thứ gì thì mua một cái là xong. Không
chỉ thế, mẹ còn mua vải tự cắt may quần áo cho chúng tôi, Chị em tôi mỗi đứa chỉ có được một bộ
quần áo mới, rộng thùng thình. Mẹ nói “tụi con mau lớn, may
vừa vặn sẽ mau chật, may rộng mặc thoải mái lại mặc được lâu
dài.” Thời đó có được bộ quần áo mới là
mừng rồi, có ai thắc mắc rộng hay chật, dài hay ngắn đẹp hay xấu đâu.
Mấy
ngày cận tết gia đình tôi rất rộn ràng. Từ
23 tháng chạp, sau khi đưa ông Táo về trời, ba và mấy
anh chị em tôi đã lo làm cỏ mồ mã ông bà, nhà cửa được dọn dẹp, lau chùi sạch
sẽ, bộ lư đồng cũng được ba tôi chùi bóng loáng. Sáng 30 tết mọi việc đã hoàn
tất, chậu mai mà ba tôi cất công chăm sóc cũng được đem vào đặt ở giữa nhà, những
cành mai vàng đã bắt đầu nở lác đác làm cho căn nhà nhỏ của chúng tôi sáng hẵn
lên. Trên bàn thờ dĩa trái cây cũng đã được
bày lên nào là trái sung, trái mãng cầu, đu đủ, xoài… có cả cặp dưa hấu to
tròn. Bà tôi nói qua mâm trái cây thể hiện niềm mong ước của mọi người, mỗi gia
đình là được sống hòa thuận, sung túc, đầy đủ. Chị em tôi sung sướng ngắm nhìn
công trình mà mấy ba con đã bỏ công sức mấy hôm nay. Ba tôi thì luôn đi ra, đi
vô nhìn ngắm, dẹp cái này, cái kia rồi gật gù tỏ vẻ hài lòng.
Sáng
29, mẹ tôi đã chuẩn bị kho nồi thịt, 3 ký thịt ba rọi tươi ngon được mẹ tôi rửa
cắt từng miếng bản to đem luộc sơ, vớt ra để ráo nước, mẹ nói như vậy khi kho
sẽ ít bọt, nước sẽ trong hơn, sau đó ướp đường, hành, tỏi đem phơi nắng chừng
2-3 tiếng cho thấm rồi bắt lên bếp kho với nước dừa tươi. 20 trứng vịt cũng
được mẹ luộc chín bóc vỏ sẵn để kho chung với thịt. Mẹ để nhỏ lửa cho thịt thấm
và mềm. Nhìn những miếng thịt vàng, trong vắt thơm mùi nước dừa, là thấy thèm. Mẹ
bảo muốn cho miếng thịt trong khi ướp nhỏ vào vài giọt chanh. Tối 29 bà và mẹ
tôi đã không ngủ vì phải lo gói bánh tét. Một chiếc chiếu rộng được trải ra
giữa nhà , đậu xanh đã được nầu chín nắm thành từng nắm dài, nếp ngâm từ hôm
trước cũng được vo sạch, vớt
ra để ráo từ chiều, thịt mỡ cũng được
cắt thành từng miếng ướp gia vị cho thấm. Lá
chuối cũng được chùi sạch, xếp từng xấp, từng bó dây lạt cột bánh cũng được
mang ra, thùng nước nấu bánh cũng được bắt lên bếp sau nhà. Bánh gói xong thì
thùng nước cũng vừa sôi, bà và mẹ cẩn thận thả bánh vào nồi từng chiếc một, sau
đó chèn lá chuối lên cho kỹ rồi đậy nắp lại. Chị
em tôi thay phiên nhau đút củi vào cho lửa cháy đều. Thỉnh
thoảng mẹ tôi đến thăm và đổ thêm nước vào cho bánh chín đều. Xế chiều thì bánh
chín, mẹ tôi vớt bánh ra rửa qua nước lạnh và treo lên cây ngang trong nhà. Xong
nồi bánh là mẹ tôi bắt tay vào chuẩn bị mâm cơm cúng đón ông bà. Năm nào cũng
vậy trên bàn không thể thiếu con gà trống chéo cánh đã luộc mềm, dĩa thịt kho
hột vịt, nồi thịt hầm, dĩa dưa kiệu, dĩa dưa hấu đỏ chói và vài món khác. Bà
tôi đốt nhang khấn vái, không biết bà vái gì chỉ nghe bà nói mời bà con những
người đã khuất về ăn cơm cùng gia đình, mong ông bà phù hộ cho gia đình ta được
bình an. Ba tôi cũng thắp hương trên bàn thờ ông bà, những ngọn nến ấm áp cháy
đến tận cùng và mùi trầm hương cứ thoang thoảng trong nhà. Gia đình tôi không ăn cơm chiều như
thường lệ. Mẹ dăn ai đói thì ăn tạm gì đó lót dạ
nhưng tất cả phải có mặt trong bữa cơm cuối năm của gia đình. Bữa cơm giao thừa
cũng là bữa cơm cuối năm của gia đình tôi bắt đầu lúc nữa đêm. Những món ăn
cúng ban chiều được mẹ hâm nóng lại và dọn ra, thêm mấy dĩa bánh tét còn nóng
hổi. Cả nhà quây quần bên bàn ăn, rượu được rót ra trong một cái ly nhỏ, bọn
trẻ thì chọn cho mình thứ nước ngọt ưa thích. Sau khi chúc mừng ông bà cha mẹ, bữa
ăn thực sự bắt đầu cùng với những mẫu chuyện râm ran, thường là nhắc lại chuyện
xưa và những lời khuyên bảo, dạy dỗ con cháu cách cư xử, cách sống sau cho trọn
đạo của ông bà tôi. Có những điều mà
tôi đã nghe rất nhiều lần, đến nỗi thuộc nằm lòng từng câu từng chữ. Bà tôi
chưa nói hết câu, tôi đã nói tiếp. Những lần như thế bà không giận mà còn mắng
yêu tôi “Tổ cha mày , dám nhại lại bà à!”. Cả nhà cười vui vẻ. Cứ thế năm nào
cũng từng ấy việc, từng ấy lời dạy bảo mà khi đã lớn khôn tôi vẫn không quên.
Mẹ
làm việc luôn tay, hy sinh tất cả vì chồng con, không có được một ngày sung
sướng, mẹ dành làm hết công việc nhà để chị em tôi có thời gian học bài, rong chơi, vậy mà chưa từng nghe mẹ than
thở hoặc thấy mẹ cau có, bực bội. Còn bọn
trẻ chúng tôi thì rất vô tư, cho rằng đó là chuyện bình thường. Ngày nay do
thời buổi kinh tế khó khăn, ai cũng lo kiếm sống, ai cũng có công việc riêng. Thậm
chí có người mãi đến sáng 30 tết mới đi chợ mua sắm, đi vòng chợ hoặc vô siêu
thị một chút là có đủ thứ đồ dùng cần thiết, không phải như má tôi ngày xưa phải
chuẩn bị cả tháng trời. Có lẽ
thế mà bữa cơm cuối năm cũng đơn giản hơn nhiều.
Ngoài
đường không khí vẫn ồn ào náo nhiệt của những đứa trẻ đi chơi tết, tiếng nhạc, tiếng
trống mùa lân đâu đây vọng lại khuấy đông màn đêm. Vậy
là đã hết một năm, mỗi người lại
thêm một tuổi. Đêm sâu hơn, không gian vắng lặng nhưng
trong thời điểm trong trẻo nhất của đất trời, thời điểm giao hòa giữa năm cũ và
năm mới, tình yêu lại nồng thắm hơn và con người cảm thấy dễ gần nhau hơn. Mùa
xuân là mùa của tình yêu, tình thân. Quả không sai!
Cứ
thế năm nào cũng vậy, cuộc sống kinh tế thị trường luôn khẩn trương, tất bật lôi
kéo con người vào vòng xoáy của cuộc sống. Nhưng càng xa bao nhiêu, người càng
nhớ về gần bấy nhiêu. Bởi trong sâu thẳm của mỗi con người vẫn luôn có tiếng
gọi của hồn quê, hình bóng tổ tiên. Và bữa cơm cuối năm vẫn làm cho chúng ta xao
xuyến những nỗi niềm khó tả.
Thạch Sene
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét