CÁNH DIỀU XUÂN TRÔI
Vào xuân
hoa nở mộng vàng
Muôn hoa
vạn sắc huy hoàng nét xuân
Ta ngồi
mơ trước gương thần
Xin cho
em mộng hồng trần để yêu
Nhớ em thả
tóc mây chiều
Mượn vần
thơ trải cánh diều xuân trôi
Sợi yêu
thương thẳng chân trời
Ta theo
cánh gió thay lời yêu em.
Cánh cò mềm
lướt sương đêm
Ngỡ như
cánh gió bên triền miên bay
Đôi chân
theo tháng năm dài
Em lùa nỗi
nhớ thương hoài trong tôi
Mai về gởi
gió qua tay
Trao em
giấc ngủ quên ngày quạnh hiu
Dầu cho nắng
sớm mưa chiều
Em còn
tôi cả cánh diều xuân trôi..
TA VỀ
Ta về tìm
lại tuổi thơ
Tay nâng
cánh gió phất cờ bông lau
Ta về gom
nắng xôn xao
Kết lên
áo lụa điểm màu trinh nguyên
Ta về tìm
lại nhận duyên
Nằm nghe
nhau rún gọi tên từng người
Hồn quê
hoa lá cỏ... mời.
Ngã lòng
vào đất nghe trời vào xuân
Ta về tìm
lại cánh đồng
Nhặt đầy
tay tiềng tơ lòng quạ kêu
Nhớ em
gánh cả bóng chiều
Áo bà ba
lộng bên triều lúa xô
Ta về tìm
lại sông thơ
Chở trăng
về mộng chở mơ về nguồn
Chở tình
về bến yêu thương
Chở câu
hát mộc vấn vương quê nhà
Ta về tìm
lại bóng ta
Thời gian
châm chút bóng tà huy bay
Biết đâu ở
cuối chân ngày
Ta còn
nhau ở bóng đài trang xưa.
CÂU HỎI
Em từ cái
bóng trăng trôi
Bay qua lối
mộng để tôi chạnh lòng
Tóc mây từ
đó phiêu bồng
Tôi như
Hoàng Hạc nghiêng lòng trăng soi
Đường xưa
bóng cũ bồi hồi
Vướng
chân sợi tóc nhớ thời gian qua
Tóc xanh
ngã nhuộm đậm đà
Phôi pha
mấy lượt trăng và sắc không
Xa người
lòng chợt mênh mông
Buồn như
lá xếp giữa lòng ban trưa
Nằm nghe
ngọn cỏ gió đùa
Ngỡ người
gõ cửa về khua tiếng lòng
Hỏi rằng
gió chướng qua sông
Xứ người
xa lắc tím bông lục bình
Bâng
khuâng mình tự hỏi mình
Có hay
không có bóng hình người xưa...
Bùi Nguyên Bằng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét