NGHIÊNG...
Ta về gom lá thu rơi
Đong thương đếm nhớ... tình ơi chốn nào?
Nghiêng đời trút cạn chênh chao
Đa đoan một kiếp nhạt màu sắc hương
Nghiêng tình rơi những vấn vương
Nghiêng ta giông bão nổi cơn dập vùi
Người ru người khúc nhạc vui
Ta ru ta những ngậm ngùi đắng cay
Nghiêng sầu rơi ướt bờ vai
Nghiêng lòng ôm những phôi phai bẽ bàng
Đường xưa thưa nhặt lá vàng
Phố rong rêu phố, buồn thênh thang buồn
TÌNH NHƯ
LÁ THU PHAI
Ngỡ như là... thu mang tình trở lại
Bao năm qua chờ mãi dáng người xưa
Đường thênh thang lẻ bóng đã bao mùa
Nghe thu gọi ngỡ tiếng người thuở ấy
Đếm lá rơi em nhớ anh biết mấy
Đông sắp về phương ấy có lạnh không?
Mây có trôi và nắng có còn hồng?
Góc trời em chưa đông sao lạnh giá
Nắng cuối thu nhạt nhòa vương môi má
Tình úa màu như chiếc lá thu phai
Bao mùa trôi sợi nhớ cứ thêm dài
Anh nơi đâu biết em hoài nhung nhớ?
CÓ NHỮNG MÙA EM GỌI MÙA THƯƠNG
Mùa vẫn trôi mùa
lại nối tiếp mùa
Em góp nhặt mảnh tình xưa cất giữ
Dẫu biết rằng với anh là quá khứ
Em vẫn chờ dù rất đỗi mong manh
Là những mùa em luôn viết về anh
Về cuộc tình ngày đêm thầm ấp ủ
Là giấc mơ có anh luôn trú ngụ
Là khao khát chờ ...là thổn thức con tim
Em sẽ đợi anh như bến đợi con thuyền
Sẽ nép vào anh như thiên di trú rét
Sẽ tựa vai anh khi nghe lòng mỏi mệt
Sẽ bên anh và quên hết muộn phiền
Có những mùa em vẫn gọi mùa thương
Không rét buốt cũng chẳng buồn man mác
Có tiếng chim ca và bầu trời xanh ngát
Đó là mùa em được ở bên anh
Kim Lý
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét