“Của đời cha mẹ để cho
Làm
không ăn có của kho cũng rồi”
Mỗi
chiều thứ bảy, theo thói quen tôi hay đến thư viện để xem các báo, tạp chí mới.
Nhưng lần này báo về trễ, tôi đành chọn đại tờ tạp chí Phụ nữ, may ra trong đó
có dạy cách ứng phó… với bà xã mỗi khi bị cằn nhằn về tật đi sớm về muộn
chăng?. Bốn, năm người khách quen mặt trong phòng vẫn cắm cúi đọc, không ai ngước
lên lấy một lần. Tính nết của mỗi người trong phòng đọc, tôi hầu như thuộc nằm
lòng.
Này nhé! Anh chàng to con cứ lăm lăm cây bút bi trên tay, chăm chăm lật xốc
hết tờ báo này đến tờ báo khác, xem qua loa rồi đánh dấu, gạch dưới những tin tức
thú vị hoặc quan trọng với vẻ hể hả, đắc ý như nhân viên điểm tin… không cần thù
lao. Ngồi kề bên là một tay râu rậm, sức vóc vạm vỡnhư một hảo hán, làm chủ quá
nhậu thịt cầy bảy món và nổi tiếng mê thơ. Anh đang chăm chỉ chọn lọc, ghi chép
những câu thơ vào quyển sổ tay dày cộm. Thường thì hắn ngồi chưa nóng chỗ đã được
bà vợ gầy nhom tới rầy rà, lôi về đứng bếp. Ông cụ ngồi gần cửa sổ có vẻ là cán
bộ hưu trí, chỉ xem hai tờ báo Nhân dân và Nông nghiệp, đúng 4 giờ là buông báo
về ngay để đón cháu tan học… Tiếng một người khách đứng xoay lưng chỗ bàn cô thủ
thư khiến tôi chú ý, nghe giọng quen quen:
- Cô có loại
sách về kinh nghiệm tiếp thị hay sách tâm lý phụ nữ không?
- Dạ… không có
anh ạ! Anh chịu khó hỏi các quày sách bên ngoài…
-Thôi được… cảm
ơn cô!
Khi bước ra cửa,
tôi nhận ra là Trí, anh bạn lớn hơn tôi hai tuổi, cùng lớp thời Trung học. Anh
mừng rỡ kéo tôi đứng lên:
- Lại quán “nhà”
mình uống cà phê nói chuyện chơi, buồn bực quá! mấy khi gặp bạn cũ…
Dọc đường, tôi
được nghe kể trại bán gỗ của anh ở huyện đã giải tán lâu rồi, giờ chỉ nhận ký gởi
các mặt hàng thành phẩm thôi. Nhiều năm không gặp, tôi hơi ngỡ ngàng bởi cách
ăn mặc trẻ trung cùng kiểu ăn nói bổ bã của Trí. Chẳng bù ngày trước, anh sống
khép kín, tằn tiện, ít quan hệ với ai ngoài khách mua bán. Tôi có đến nhà anh
đôi lần, nhận xét Diệp, vợ anh, thật trái ngược tính chồng. Chị ta trang điểm cầu
kỳ, xăm môi xăm mày… và dư luận xầm xì nhiều về sự giao du thân mật với cánh
đàn ông quen biết…
Vào một quán lá
trông khá khang trang nằm ven bờ hồ, Trí được hai cô chủ trên dưới tuổi ba mươi
, phấn son lòe loẹt, tươi mát trong bộ đồ mỏng tiếp đón rất thân tình. Chờ họ
mang thức uống ra xong, anh nháy mắt nhìn tôi nói nhỏ:
- Coi được
không? Hai chị em tên Mai, Cúc từ Sài Gòn về đây lập nghiệp… Tôi bảo trợ toàn bộ
vật chất mở quán này.. Cũng là chỗ tôi… giải khuây cho đỡ sầu đời!
Ngạc nhiên trước
sự thay đổi lạ lung của Trí, tôi hỏi:
- Còn… chị Diệp
vợ anh đâu? Lúc trước tôi nghe hình như…
Châm điếu thuốc
hút, anh chậm rãi:
- Đúng như anh
đã nghe đấy! Ly dị gần hai năm rồi… Thong thả uống cà phê, mình sẽ nói tường tận
cho nhẹ bớt nỗi niềm…
… Sau khi cha mất,
Trí được mẹ giao quản lý trại gỗ lớn đã tạo dựng thành công từ hơn hai mươi
năm. Còn bà gần như suốt ngày ở căn phòng
trên lầu để nghe kinh và tụng niệm. Bà ăn chay trường, ngày mùng một và rằm
hàng tháng đi các chùa địa phương để phát gạo, giúp đỡ người nghèo. Chịu sự
giáo huấn khe khắt của cha từ nhỏ và ảnh hưởng cuộc sống lặng lẽ của mẹ, nên
Trí ít nói đến rụt rè. Vậy mà anh quen Diệp, một cô gái có nhan sắc lẳng lơ,
đua đòi vật chất. Sau mấy lần tiếp xúc với Diệp, mẹ Trí tỏ vẻ không bằng lòng.
Bà nghiêm nghị khuyên con: “Mẹ không chê nhà Diệp nghèo, nhưng qua cách ăn nói
và cử chỉ, mẹ dám chắc là tâm tính cô ta quá nhiều ham muốn, thiếu nhân hậu. Sống
chung chỉ làm khổ con thôi!”. Trước nay vẫn nghe lời mẹ, nhưng về chuyện này
Trí quyết tâm, nằng nặc đòi cưới Diệp bởi vẻ hấp dẫn của cô đã cuốn hút anh.
Ngăn cản mãi không được, mẹ anh đành chìu ý đứa con trai duy nhất. Sau lễ cưới,
Diệp dần bộc lộ bản tính tham lam, ích kỷ đến quá quắt của mình. Sinh con đầu
long được ba tháng, Diệp chờ khi thuận tiện bàn với Trí:
-Tuổi mẹ ngày một
cao, bắt đầu khó tính rồi! Anh dọ ý xem, nếu được thì đưa mẹ vào ở trong chùa
quen, ở đó tĩnh tâm tụng niệm tốt hơn. Ở đây mua bán chộn rộn, mẹ mệt thêm!
Trí vốn hiền
lành, nhu nhược nên vợ nói sao làm vậy. Không ngờ, bà giận mắng cả hai vợ chồng.
Lúc bình tĩnh lại, bà ôn tồn nói:
- Nghe đây! Phần
lớn tài sản tích cóp mẹ còn giữ… Hai đứa chịu tu sửa, biết đạo làm người, chí
thú làm ăn, mai này mẹ giao hết… Bằng chẳng nghe, mẹ sẽ có cách riêng!
Trí để bụng câu
nói của mẹ và ngờ rằng bà đang cất giấu số “của chìm” cha để lại. Lợi dụng lúc
bà đi chùa, anh dùng chìa khóa mở cái tủ gỗ lớn trong phòng mẹ. Ở ngăn trên, xếp
gọn 40 cây vàng lá.tronh hộp bánh quy. Và ở đáy tủ, chỗ khó thấy nhất anh lại moi ra
túi vải gói 60 lượng vàng nữa! Lòng tham xui khiến Trí thành kẻ gian giảo, anh
lên thành phố thuê thợ làm vàng mạ thật giống số vàng trong túi vải.. Ngày rằm
mẹ lại đi chùa làm công đức, Trí đánh tráo số vàng ấy. Hộp bánh quy đựng vàng
lá, anh để nguyên…
Kể đến đây, Trí
vuốt mái tóc điểm bạc, nhíu mày:
- Chuyện mẹ tôi
mất vàng, thiên hạ đồn đãi nhiều… chắc anh biết?
Tôi nhẹ gật đầu,
vừa lúc cô Mai, cô Cúc đứng trong quầy nhoẻn cười ra hiệu cho Trí, giọng ngọt
ngào:
- Cái đầu đĩa
karaoke trục trặc hoài, nhờ anh mang sửa, hay… đổi lấy cái xịn hơn cũng được!
Nhìn Trí lúi húi bên ổ điện, bất giác tôi nhớ
lại hình ảnh mẹ anh tóc xõa trắng, khóc lóc gào thét ngoài đường phố như người
mất trí khi phát hiện bị tráo 60 lượng vàng giả, mất luôn hộp vàng lá trong tủ.
Trước đó một tuần, Trí đi xa mấy ngày và về lúc nửa đêm bắt quả tang vợ mình
đang ngủ cùng một gã lạ mặt. Hắn nhanh tay đấm Trí mấy phát đau điếng, rồi tông
cửa chuồn thẳng. Diệp tấm tức thú nhận sự lỡ lầm, không chung thủy và cầu xin
chồng tha thứ. Trước những giọt nước mắt tỉ
tê than khóc, anh nuốt căm giận vào lòng, giấu kín chuyện này. Ba ngày sau, Diệp lẻn vào phòng mẹ chồng cạy tủ
lấy hộp bánh quy đựng vàng, bỏ đi biệt!
… Trở lại bàn, Trí nhìn tôi cười ngượng nghịu:
- Số mình ở vào cung mạng… lụy đàn bà hay
sao ấy! Còn được chút tiền thì…
Bỏ lững câu nói, anh châm thuốc hút. Khói
thuốc quyện nhau loang ánh nắng chiều, mờ mờ hư ảo rồi tan biến…
… Mẹ Trí uất giận không ăn uống và ngã bệnh từ
đó. Hai tháng sau bà mất tại bệnh viện, kề cận phút cuối đồi chỉ có người hàng
xóm được thuê chăm sóc. Trí đau đớn vì tội lỗi khởi đầu do mình và nguyền rủa
người vợ bội bạc đem bất hạnh đến gia đình. Anh gởi đứa con gái ba tuổi cho bà
dì nuôi dưỡng và tập tành ăn chơi trác táng, như để bù đắp khoảng trống tâm hồn.
Trí đưa đơn tòa án xin ly hôn vợ, nhắn tin trên báo lien tục vẫn bặt tin Diệp.
Việc mua bán ở trại gỗ ngày càng thua lỗ, lụn bại, sau cùng phải đóng cửa nghỉ.
Số vàng anh đánh tráo đã đưa Diệp giữ một phần coi như không còn, tài sản hao hụt
dần… Hai năm trôi qua, khi lòng Trí nguội lạnh thì Diệp quay về với hình hài tiều
tụy, trắng tay. Cuộc sống phung phí cùng gã tình hờ đến hồi kết thúc bằng trận
đòn ghen nhục nhã được dàn dựng hoàn hảo. Bản án ly hôn thực hiện chóng vánh,
đánh đổi 5 cây vàng Trí trả cho người đàn bà hư hỏng!
… Chia tay Trí,
tôi cứ bần thần nghĩ mãi về số phận, cuộc đời mỗi người trong chuyện này. Có thể
nói tiền bạc, giàu sang chưa hẳn tạo nên hạnh phúc bền lâu. Giờ đây Trí như người
đi không định hướng, tự thả trôi theo dòng đời bềnh bồng, vô vị…
Nguyễn
Kim
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét