Cuối thác đầu ghềnh
loay
hoay đã một kiếp người
ngày
thôi đã hết mây thôi đã chiều
chậm
rồi giọt nắng ngoài kia
bên đời
hư ảo bên khuya úa tàn
ngồi mà
vớt giọt sương tan
phận
người bé mọn mưa chan giọt sầu
rã rời
những bước chân đau
mang
theo dâu bể nghìn sau đoạn lìa
thấy gì
ngoài những ly chia
những
chiều tuyệt vọng những khuya buốt hồn
của
nghìn ảo vọng hư không
sương
treo đầu lá gió giông phận người
thôi
đành trả với hư vô
trăm
năm một ngọn sóng xô cuối đời
về thôi
ghềnh thác gọi mời
còn
chăng nhạt tiếng khóc cười nhân gian...
Mời em cạn chén sương mù
hố núi
cựa mình mây ngẩn ngơ
ngàn
thông lãng đãng khói sương mờ
Pleiku
gió tạt vào nỗi nhớ
níu vạt
mây trời vương giấc mơ
chân
dẵm mù sương tay vốc mây
mùi
hương con gái thoảng đâu đây
phố núi
chao nghiêng chiều tháng tám
trong
ché rượu cần ngây ngất say
đồi cao
thả dốc chiều bỗng lạ
loanh
quanh mờ ảo dấu chân người
dã quỳ
hun hút hoa vàng quá
ngỡ một
trời mưa sao đang rơi
cạn
chén sương mù tôi mời em
Pleiku
trời thấp khói chiều lên
ngất
ngây theo tiếng cồng chiêng gọi
chợt
nhớ một người vừa quen tên...
Đường trần
... thôi về đi đường trần đâu có gì (TCS)
những
sớm mai buồn thức dậy
soi
nhìn tóc bạc trong gương
chợt
nghe một trời tê tái
thấy
đời là những mù sương
hóa ra
cõi trần mê ảo
trăm
năm thoáng chốc phận người
nửa đời
mù thân cơm áo
nửa đời
còn lại phù hư
thì ra
mây trời bay mãi
gió
giông phủ kín đời nầy
đường
trần đôi khi nhìn lại
đã tràn
một kiếp cỏ cây
có khi
tưởng hình là bóng
phù du
mà ngỡ muôn trùng
hay ra
cuối đời vỡ mộng
bọt bèo
đã ngút mê cung
cố tin
nẻo về xanh cỏ
hoa
thơm hồng nụ xuân thì
hay đâu
trầm luân bụi gió
kiếp
người bội bạc mê si
bên kia
dốc đời hoạn nạn
vô tình
níu giọt sương mai
đôi lần
về khuya uống cạn
chén
sầu hiu hắt tàn phai
đường
trần chân đi mê mải
buông
tay hết một kiếp người
hình
như có người đứng đợi
bên mồ
nhang khói mờ trôi ...
Nguyễn
Minh Phúc
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét