Trần thế nẻo vô thường
Rong chơi cùng phiền não
Phù du và hư ảo
Sinh tử quẩn quanh đường
Em mộng mị uyên ương
Ta đêm dài ru nhức
Xuân lòng chưa tỉnh thức
Dìm buồn cạn men cay
Thương thương quá bàn tay
Chắt chiu tình xuân đó
Thiền không không có có
Đời có có không không
Xuân bất tận mênh mông
Xuân hồng lên môi nhạt
Xuân nâng niu câu hát
Tiết tấu đọng cành xuân
Bâng khuâng chạm thềm xuân
Ngẩn ngơ buồn muốn khóc
Xuân thì mong tơ tóc
Xuân muộn tiếc ngày xuân
EM VÀ BỨC TRANH XUÂN
Em lặng lẽ bên bức tranh mùa Xuân phố
Anh ngắm nhìn tóc em xõa dài
qua chiếc cổ cao thon...
Nhớ sớm mai nào
Sương đọng ướt môi son
Nắng trưa triền suối
Giận hờn má em trăng trắng
Chiều qua mau nghe đời thêm thưa vắng
Chuyến xe nào nằng nặng trở trăn em
Thèm một cơn say mèm
Để quên nụ hôn ngọt môi kem
Tim khép kín em ôm lòng băng giá
Đem ngọc ngà em treo tình vơi vả
Phơi thật thà bên ước vọng kiêu sa
Anh khơi tình ươm mật ướp hương hoa
Mang Xuân thắm cho em hồng môi má
Em cứ kiêu hãnh trong ta
Em mượt mà hoang dã
Em điệu đà lồng lộng xót xa
Em là nữ hoàng
Là vô tận bao la…
Lung linh thủy mặc
Bức tranh mùa Xuân phố.
NGHE SAY MÙA XUÂN CHÚM CHÍM
Cùng
em đi lễ hội tháng Giêng
Yêu ánh mắt em riêng chiều năm mới
Gió đầu Xuân ngát hương tình phơi phới
Rơi câu chờ câu đợi bóng giai nhân
Yêu rộn ràng gót nhỏ bước chân
Em chim sáo bên anh như bao lần hò hẹn
Vẫn dáng nét thân quen thẹn thùng bẽn lẽn
Em ửng hồng đôi má chớm hây hây
Tháng Giêng mượt mà theo suối tóc em bay
Anh nghe say ngất ngây mùa Xuân chúm chím
Nguyễn Thanh Quang
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét