Dưới đáy
phù vân
trong
những lần nằm mộng
thấy đời
mình sóng xô
con tim
chùng ảo vọng
trôi giữa
khói sông hồ
tôi nhìn
tôi trên đá
bóng chìm
vào hư không
dấu chân khuya
tàn tạ
ôm cuộc
đời phù vân
đêm nghe
thì thầm gió
gọi chút
tình tôi đây
tiếng ai
vừa chạm ngõ
trong cơn
sầu ngất ngây
tháng với
ngày hạnh ngộ
giữa muôn
trùng chia xa
chia nhau
đời nhánh khổ
mưa thả
khói sông dài
như một
lời kinh nguyện
vương vất
những nợ nần
tôi về
nghe sóng biển
trôi dưới
chiều phù vân...
Đếm mộng
ngàn chương
trả lại
hết những bọt bèo trần thế
những ảo
hư treo thân phận ta bà
vài cơn
nắng trói đời ta dâu bể
mấy lần
mưa băm nát mộng giang hà
nghe
tiếng đá thở buồn ngang vách núi
mộ bia
nằm rời rã giữa hư không
đã lâu
lắm đâu ngỡ mình hạt bụi
nên tay
ta trong vắt một đóa hồng
hỡi đời
sống mấy mùa trăng viên tịch
hay chăng
đời rụng dưới bóng hoàng lan
ngơ ngẩn
đếm cơn mơ chiều trầm tích
có hay
đâu chim đã bỏ xa ngàn
còn ai
nữa trong cõi người mờ mịt
khuya ta
về đếm cơn mộng ngàn chương
một buổi
nọ thương đời tên xà ích
tay vung
roi mà khóc giữa vô thường...
Đời im
như tượng
trong
từng đêm mất ngủ
tôi thấy
mình mộng du
những mặt
người ẩn hiện
trong mây
mỏng sương mù
tôi thấy
tôi là bụi
trôi giữa
ngày tàn phai
có những
ngày vô trú
có những
đêm thở dài
tôi thấy
tôi như đá
hồn mịt
mù lặng câm
như loài
sâu cuốn lá
vừa quên
một chỗ nằm
thấy tôi
chim cánh cụt
buồn hoài
những sớm mai
muốn thả
mình xa ngút
mà rã rời
đường bay
nhiều khi
buồn muốn khóc
đêm quanh
mình lặng thinh
sải bóng
dài cô độc
nghe tàn
úa quanh mình
đâu hay
đời như tượng
xót tím
chiều mưa hoang
ngậm ngùi
trôi biệt hướng
chìm
khuất giữa mây ngàn...
Nguyễn Minh
Phúc
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét