Mảnh vườn xưa của ngoại bây giờ đã thay đổi chủ. Dù biết sự thay đổi như bao đổi thay
tự nhiên vốn dĩ của cuộc đời khi mà tất cả mọi sắc tướng trên cõi trần
chẳng thứ gì gọi là miên viễn, vĩnh cửu. Ấy thế mà lòng tôi vẫn thấy rưng rưng. Có lẽ lâu lắm, hôm
nay mới có dịp trở về thăm nơi đong đầy kỷ niệm thời tuổi thơ. Tôi cứ tần ngần đứng lặng bên hiên căn nhà mới dựng, các vách ván, lan can
gỗ được sơn vẽ tỉ mỉ những họa tiết, hình ảnh ngộ nghĩnh đầy sắc màu.
Ghé mắt nhìn vào bên trong, hơn chục đứa trẻ con đang bi bô đùa giỡn
hồn nhiên với các đồ chơi trẻ con. Cô giáo nuôi dạy cũng suýt soát bằng
tuổi tôi, có khuôn mặt trông thật hiền, chất phác như nàng sơn nữ đằm
duyên. Có thể cô không biết tôi đang
hiện diện, nên vẫn vô tư múa hát, dạy đánh vần ê a cho lũ trẻ,
giọng líu lo, rộn ràng như tiếng chim dưới vườn mai đầy nắng.
Ngắm cô trò một lúc, tôi lặng lẽ
rời hiên tha thẩn bước quanh vườn như để tìm lại dấu tích xưa may
còn sót lại. Ô kìa! Hàng chè tàu xửa xưa ngoại trồng bên lối ra sau
vẫn còn lên xanh tốt, cả mấy cây thần tài cuối vườn cũng tươi
tốt xanh um, khoe nở những bông hoa trắng như giọt nắng thơm
lừng. Tôi chợt mường tượng nhớ mỗi sớm mai năm nào, ngọai thường lom
khom bứt lá, nấu nồi nước chè xanh tỏa hương ngào ngạt cho cả nhà dùng.
Vườn xưa còn đó, cảnh cũ còn đây, nhưng
ngôi nhà cũ và người xưa không còn nữa. Ngoại đã mất từ lâu và người
cậu của tôi cũng biệt tăm biệt tích phương nào. Tôi lục lọi trong trí nhớ đã
chìm sâu dĩ vãng xa xăm cảnh gia đình sum vầy đầm ấm trong khu vườn xanh
đấy tiếng chim. Nhớ nhất
những cây bơ sáp sau vườn mà mỗi dịp lễ, nghĩ hè chị em tôi về leo trèo hái quả bây giờ đã biến mất như người
trồng ra nó, chẳng còn lại chút dấu tích gì cả, chỉ hiện hữu một nền lót
gạch tươm tất trống trơn lối đi lại khu vui chơi lác đác vài loài hoa và cây
cảnh.
Những cây bơ xưa ngoại
trồng cứ ấn tượng mãi trong ký ức tuổi thơ tôi. Làm sao có thể quên một vườn bơ
đầy trái đung đưa bóng mượt béo ngậy và thơm phức gọi mời với đầy cả tiếng ve râm ran như hối thúc của những buổi trưa hè xóm
núi thật yên bình quê ngoại mỗi lần về. Hàng bơ hơn mười mấy tuổi mỗi mùa
trĩu quả, cũng là nguồn thu nhập chính của Ngoại nên cuộc sống của gia
đình cũng bớt khó khăn. Những cây bơ tưởng sung mãn lần lượt chết lúc
tôi đang là sinh viên năm hai ở thành phố. Không biết tôi có võ đoán trách
oan không? Nguyên nhân có lẽ do những cây bơ ỷ y cả tin, dễ dãi, thậm chí
mở lòng từ bi cưu mang đùm bọc chi nhánh chùm gởi bé tí, mỏng manh bu bám,
nương tựa trên thân mình. Những cây chùm gởi tưởng hiền lành, vô hại kia được lũ chim tha đâu đó về, vô tình hay cố ý chúng
thả hạt mầm trong chạc, hốc cây. Những chùm gởi bé tí tẹo ấy lặng
lẽ hấp thụ khí trời và dưỡng chất, he hé nở những mầm lá non như trẻ sơ
sinh ngơ ngác… đôi mắt lá chúng nhìn trời xanh bao la như khát thèm vươn tới, chúng mãn
nguyện dưới sự cưu mang đùm bọc, nằm nghe lá cành ru hời che chở mình dưới thời gian mưa nắng. Rồi chúng lớn dần, lớn dần, vươn những bàn tay rể sần sùi bám chặt vào
thân bơ mà phát triển. Những cây bơ lực lưỡng thân to một vòng tay ôm chắc nịch hôm nào
bắt đầu kiệt sức dần khi nhánh cành chùm gởi mỗi ngày sum sê
xanh tốt. Đến một ngày những trái bơ vừa ra đời chưa kịp lớn đã chết
yểu rụng tơi tả, những cây bơ cạn khô nhựa sống cũng bắt đầu héo lá, rũ
cành gãy gục. Thân chùm gởi xanh tốt kia cũng bắt đầu hốt hoảng xuống sắc suy
sụp theo, khi biết mình không còn nơi dựa dẫm nương tựa, chúng
úa tàn dần. Ngày những cây bơ qua đời, bọn chùm gởi vô ơn chết theo. Ngoại buồn thương tiếc, nhưng buồn tủi thương
xót nhiều hơn vẫn là cậu tôi, đứa con trai của ngoại nuôi nấng, dạy dỗ đã
sa ngã vào con đường ma túy, cờ bạc, lâm cảnh nợ nần. Căn nhà của ngoại bị đem ra thế chấp, đấu
giá, rao bán. Không còn chỗ chui ra, rúc vào khi trở trời mưa gió. Kiệt
quệ sức lực, Ngoại như những cây bơ khô nhắm mắt giã từ đời sống.
Có lần hỏi về cậu, mẹ tôi kể rằng: Mùa đông năm ấy, xóm núi rừng nơi ngoại ở mưa dầm dề nhiều hơn những năm trước. Mùa mưa dị biệt lê thê từ đầu
tháng tư cho đến mùa dã quỳ nở vàng rực trên các thung đồi cũng chưa chịu
dứt hạt. Mới chạng
vạng mà đầu trên ngõ dưới đã vắng hoe người, lạnh sắt se. Khi ngoại và mẹ
cơm tối xong, chuẩn bị đi ngủ sớm thì nghe văng vẳng tiếng khóc trẻ thơ đâu
ngoài đường đất. Động lòng trắc ẩn, Ngoại và mẹ cầm đèn pin lần theo tiếng khóc
kiếm tìm. Khi thấy dưới bụi dã quỳ ướt nhem một bọc nhỏ áo quần cựa quậy, biết là ai đó vừa bỏ rơi đứa trẻ sơ sinh vô
tội. Ngoại bồng vào chăm sóc, nuôi dưỡng khi gia đình neo đơn chỉ có hai người mẹ góa con côi.
Ơn Trời Phật, cậu nuôi tôi lớn
lên khỏe mạnh từ những thìa sữa, muỗng cháo trong vòng tay yêu thương chăm
sóc của ngoại, trong tình yêu vô bờ chị em của mẹ tôi dành cho cậu. Ngày cậu
cắp sách đến trường, hết mẫu giáo rồi cấp một, cấp hai, Ngoại mừng thầm nghĩ mai này có người kế tự, lo hương khói,
không đến nỗi tuyệt tự như miệng đời ác ý. Mẹ tôi lại vui nghĩ mình
có đi lấy chồng cũng còn đứa em trai sớm chiều phụng dưỡng mẹ già. Nhưng đời
có mấy ai học được chữ ngờ. Không biết cậu nghe lời ai khi biết mình là đứa trẻ hoang bỏ
rơi, hay bản tính bản năng
di truyền, mới tuổi vị thành niên, còn chưa hết cấp hai cậu đã lầm lì, ngỗ
nghịch, mặc mẹ khuyên, chị bảo đều bỏ ngoài tai. Ngày ngày trốn học, đàn đúm
theo đám ăn chơi hút xách, rồi dính vào bạc bài, rượu chè. Khi mẹ lấy
chồng xa xứ, nhà chỉ còn lại Ngoại và cậu, Ngoại ngày già yếu, mọi quyết
định trong nhà do cậu. Rồi việc gì đến phải đến, cậu nợ nần như chúa chổm, sa
ngã không thể gượng đứng lên được nữa, căn nhà buộc phải cầm cố, thế chấp rồi rao bán. Rất may là người đấu giá, mua lại được vườn nhà của
ngoại là cháu trong họ của mẹ tôi nên cũng đỡ tủi phần nào.
Đang miên man chìm trong ký ức
vui buồn nhớ nhớ quên quên thì tôi nghe tiếng gọi sau lưng: Ủa? Ai có
phải em Thảo không? Em về khi nào? Tôi quay lại nhận ra chị, chủ nhân của khu
vườn, của lớp nuôi dạy trẻ mầm non. Hai chị em mừng quýnh, hỏi thăm bao
chuyện. Khi nói về người cậu nuôi của tôi, chị trầm giọng: Kể ra cuộc đời
cậu ấy như thân tầm gửi, số phận nghiệt ngã, nhiều oan nghiệp đáng
thương, sa vào ma túy
nghiện ngập nặng, không nhà đói rách lang thang, kiếm sống bằng tiền cướp
giật. May đâu được Nhà nước tập trung đưa vào trường cai nghiện chữa trị,
tưởng có cơ hội hồi tâm phục thiện, làm lại cuộc đời, ai ngờ lại trốn trại đi cướp giật,
tranh giành bị nhóm xã hội đen sát hại. Nghe người nói cậu ấy chết ở một
nơi xa hẻo lánh vào một đêm đầy gió mưa lạnh lẽo. Lạnh lẽo gió mưa
giống như cái đêm ra đời bị bỏ rơi, được ngoại và mẹ tôi thương xót ẵm bồng về..
Đức Trọng, tháng 6/2019
Túy Tâm
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét