CHỈ MỖI GIẤC MƠ…
Ngày đi lạc vào đêm chếnh choáng
Cõi trăm năm chợt rụng xuống một giờ
Ai vẩn vơ buông tiếng dài như thở
Chỉ mỗi giấc mơ… tiễn biệt thôi mà.
--
Con dế nhỏ bên tường rêu vừa sập
Thả những tiếng kêu, than trách bầu trời
Cứ khắc khoải, cầu mong, thấp thỏm
Đêm chóng tàn để người tỉnh cơn mê
--
Mùa thu đi qua, dòng thơ người viết
Lòng chợt buồn như cõi đã xa xăm
Bàn tay ấy xanh đầy hơn cơn mộng
Rồi cũng qua đời…theo những giọt mùa rơi
--
Ai thầm trách dòng sông mang tội lỗi
Những vô tình buông bỏ bến nông sâu
Còn lại giấc mơ, vết trầm lăn mãi
Vọng lại tiếng buồn như tiền kiếp thật xa
--
Nhớ một mùa thu, vàng nắng bên trời
Miền xa ấy tóc em là mây
Bay dịu dàng qua thịt da cứu rỗi
Giữa lặng câm ngân lên… tiếng chuông lễ thánh đường
--
… Ai vẩn vơ buông tiếng dài như thở
Chỉ mỗi giấc mơ… tiễn biệt thôi mà.
NHỮNG ÁNH HẠ HUYỀN
Chuyến tàu ấy không còn ga về nữa
Sương khói mỏng tang, đáy mắt em buồn
Có gì nhói đau, giữa trong ồn ả
Âm vọng mùa đi mộng biết… vô thường
---
Giọt nước mắt, không mang hình bội bạc
Giữa cuộc rong rêu, ngày chạng vạng
ngày
Thị trấn vàng hoa như câu chuyện kể
Loang lổ màu đêm, huyền bí phủ đầy
---
Bông hoa ngát, căn phòng ký ức
Chưa tịnh dấu buồn, người đã xa xôi
Ôi trái tim một ô cửa khép
Mưa gió bủa vây, năm tháng tròng trành
---
Chỉ bàn tay, chẻ đôi cơn mộng
Dòng tóc xanh gọi cơn bão quay về
Câu thơ cho em đã thành khoảnh khắc
Buộc lại làn hương, ngày đắm tình cờ…
---
Rồi hai mươi năm vụt đi có lẽ
Em người đàn bà, trong bức vẽ hoàng hôn
Mặc định tôi, dấu tình lau lách
Khỏa lấp vết thương…những ánh hạ huyền
Ngày cuối tuần 5.4.2020
SAO DỐI LÒNG MÌNH…
Tôi chạy về quê cùng cơn mưa ùa theo lưng nắng
Lấp tôi đi ngày
em bỏ theo người
Hoa muống ruộng khô, lũ bù nhìn run rẩy,
rạ rơm thơm chỗ lạt buộc tóc thề
Đất ải tiếng chim, quãng đường mòn, hoa dong riềng nở
Nhớ ai bưởi đào ngòn ngọt kiêu sa
Mùi cỏ áy, bờ kênh, tiếng buồn trôi nhẹ,
quăng quật tôi, kẻ chợ, vãn ngày.
Những bán mua, tỉnh say,
lời
tôi… vớt cơn buồn, ngửa mặt
nghe
tiếng mưa rơi mà thương hết quê nhà.
---
Tôi chạy về quê cùng cơn mưa ùa theo lưng nắng
Từ quốc lộ 1A qua ngã ba Cây Cốc, nhìn dốc đèo, tơ nhện giăng
giăng
Nhớ ai, mắt gập ghềnh ánh trăng, đêm thẳm sâu, tiếng ve rứt ruột
Tiếc chiêm bao, lũ bù nhìn ngớ ngẩn
nghe nắng mưa rả rích mềm lòng
Tìm về câu ca dao, tình ơi, chìm nổi,
gió bão trong tim, đổ vỡ muộn mằn.
Đừng trách cứ những gì thương tổn, cứ chìm vào quay quắt sớt chia
Người thương người riêng gì mùa ly cách,
sao dối lòng mình với những giấc mơ.
9.4.2020
THÁNG BẢY
Tháng bảy như sông nghiêng về hoài niệm
Những khóm lục bình chẳng hiểu mình trôi
Chẳng hiểu gió chiều dâng đầy con nước
Bạc trắng triền lau, mưa nắng vô tình
--
Tháng bảy như mưa ngập tràn ký ức
Hoa chạc chìu thơm muộn vào đêm
Vào khoảng tối những điều chưa thể
Không gian lặng im phong tỏa nỗi buồn
--
Tháng bảy như ai ngồi hong ký ức
Nụ hôn đầu đời, gác trọ sinh viên
Khu vườn nhỏ và những lời cây cỏ
Chỗ em ngồi, tiếng lá bổng thơm tho
--
Tháng bảy có hề chi ta biết buồn cũng vậy
Như căn phòng chỉ còn lại mùi hương
Như tiếng mưa của ngày em đến
Đã quá tầm tay một kỷ niệm bên trời
--
Tháng bảy có hề chi ta như là khói
Nhớ người, ở trọ trần gian.
Võ Văn Trường
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét