Có những ngày nơi đất người không tờ tiền dính thân
Dụi vào sâu những giấc ngủ ngoằn ngoèo
Uống nước lã chờ đến giờ cơm công sở
Về trộn mình trong những nỗi tủi bơ vơ
Có những ngày thèm mà không dám mộng mơ
Miếng thịt, cọng rau đôi lần xa cách
Nhìn dòng người lồng xe luồng lách
Căn trọ buồn trốn tận ngách hiu hiu
Cái quần cũng rách lưng tiu
Vá gì những nỗi liu riu bóng mình
Nằm co những giọt lặng thinh
Nghe mưa gió vào in dấu mòn
Sờ vào cái túi con con
Còn mình trong những phiêu linh
Xỏ sầu.
21/8/2020
Chiếc nón tha
phương
Đội trên đầu chiếc nón lá
Tôi đi tha phương những nỗi niềm chẳng ráo ngày qua
Sợi tóc tơ được che chắn nát nhàu
Trong mi mắt nhiều sóng
Rớt trên dòng
không có bập dừa ôm
Đội chiếc nón như hình hài quê hương réo gọi
Chở che đứa con lạc lòng chân bước giữa ngàn khơi
Sợi chiều nhắn nhủ sợi mơi
Trở về đi ngọn mồng tơi
Đẫm sầu
Chiếc nón ôm ấp nhịp cầu
Réo ra réo rắt chạm ngỏ lần đầu biết đơn côi
Từng vành lá đưa nôi
Tóc nội trắng mồ côi con về
Nón lá này chan cả quê
phong sương thấm
Ngỡ tư bề phù sa.
16/8/2020
Áo
không còn mặc
Chiếc áo không còn mặc của người thương
Nằm khắc khổ trên chiếc móc nâu
Vữa màu những sợi tóc sâu
Hương xưa có thấm vệt màu hoen xa
Nằm ôm chiếc bóng người ta
Tưởng người cũ về qua giấc hiền
Áo này không sánh kim tiền
Áo này để giữ mãi triền nhớ mong
Áo không còn mặc
trĩu sầu đông
Sợi chưa phai bụi
Người qua mấy dặm mòn mắt, môi
Áo này hơi thở đã xưa
Đắp tôi với dấu tim cưa, mộ phần.
16/8/2020
Bụi mình
Em đi ngang lối về nhà nghe đầy tơ nhện hoang đau
Mình cách xa nhau đã mấy mùa bằng lăng chờ tím
Vách nhà im lìm ôm khung hình trong đôi mắt rêu nhau
Trời gào khóc mướn cho người bươm nát giấc xuân
Em nghe tóc tơ rửa biển phơi muối lòng
Con đường nào cũng lụp xụp nỗi bập bùng ngực em
Ngôi sao cũng vụt cháy trong thiên thai chưa bao giờ sống dậy
Em sờ từng hạt cát, tường vôi mà nghe vữa nát chân mình
Em hôn lên đêm dài bằng bầu trời những ngày ngồi nhìn mái nhà chạm
lòng sông
Trời và đất chia tay tự bao giờ
Mây và bụi mình trong người hững hờ qua mơ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét