THÊM MỘT LẦN NHỎ NƯỚC MẮT
Chỉ vì cuộc chiến đã làm lời nói em mềm như thép
Trái tim em bọc lụa đồng
Và ánh nhìn như lửa
Ngọn lửa vùi trong tro anh
Trái tim gã làm thơ nóng như tuyết
Em xiết anh như xiết cò
Em nghĩ đã đi vào vòng tâm
Anh không là tấm bia em bắn
Anh chỉ là bụi rậm
Một bụi rậm trong mù sương
Anh làm thơ không lãng đãng như em nghĩ
Gã làm thơ chỉ biết thương
Khi cầm giọt nước mắt của mình rồi thêm một lần khóc
CHẾT ĐIẾNG
Văng vẳng bên tai
Những ngôn từ đẹp
Một thế giới đẹp
Anh không muốn gọi em là Nàng thơ
Thời buổi này Nàng thơ quá nhiều
Nàng thơ quá nhiều thì sẽ ở trong căn phòng
chật
Anh không muốn gọi em là người Tình
Người tình bây giờ thường leo lên giường
Thường bồng bế nhau, rồi ăn thịt..?
Anh không muốn gọi em là /
Là gì anh cũng không biết nữa
Anh – người làm thơ
Thường hay chết điếng trước ngôn ngữ
Anh – một người say
Thường chết điếng trước cốc rượu
Anh – một người tập yêu – yêu nồng nàn, yêu
nhiệt cuồng
Thường chết điếng trước mọi nổ lực
Và, anh đã chết điếng trước vẻ đẹp - nội tâm
em…
CỎ SẼ HÔN EM
Viết Tặng P... khi Nàng về Quy Nhơn &...
Ngày xưa mẹ chôn cuống rau ta ở sau vườn ở lu
nước
Đố em tìm được
Em hiểu cái lu là gì
Cuống rau đã hóa thành con giun bò ra đồng bò ra
bờ ra bãi
Tìm dấu tổ tiên ta
Theo ta lên núi
Đố em mà tìm được
Thôi hẳn em tìm dấu chân ta thuở nhỏ
Ta nghịch ngượm leo trèo
Em tìm một cây ổi – mà leo
Đố em tìm được
Bến sông nào trưa hè ta tắm
Giờ em có dám nhảy sông
Chuyện như là hư huyễn
Em hãy tìm lời ru cánh đồng
Nếu em về làng ta
Em hãy thả chân trần lên cỏ
Cỏ sẽ hôn em / cỏ sẽ hôn em / và..
CÕI THƠ BAY
Anh đã nhìn thấy vẻ đẹp của người con gái tắm Sông
Từ nhiều - nhiều năm về trước
Anh còn nhận ra mùi nồng của Sen
Mùi nồng của tóc
Cả da thịt đượm chảy
Khói sóng phiêu phiêu bên nếp nhà xưa
Mặt trăng non dát vàng trên lá
"Tiếng gọi đò căng chỉ
Mồ hôi xương" (*)
Nhễu dài trên ngực nhỏ
Thời gian tự vỡ
Không gian tự xích lại gần nhau
Anh là người của trăm năm sau
Yêu người trăm năm trước
Như trùng trùng núi trùng trùng sông anh đã vượt
Anh yêu
Như trùng trùng anh trùng trùng em
Anh tìm ra bóng nhỏ
Đêm em trở trăn đêm anh không ngủ
Nghe hơi thở căng dài từ em
Nghe giường chiếu em rung
Nghe thơ anh thao thức
Nghe chữ anh trói cột
Nghe tóc em rơi
Nghe thơ anh bay đầy trời
Tóc em kéo thành câu thành sợi
Nghe lời em thủ thỉ
Em nằm trên ngực anh ...
Lê văn Hiếu
__________________________________
(*) ý thơ Phùng Cung
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét