Mùa thu...
Chẳng ồn ào với
chợ bánh mứt, chợ hoa khoe sắc, muôn đàn én gọi đàn, những thiếu nữ e ấp trong
tà áo dài môi son má thắm như mùa Xuân. Chẳng rôm rả ve kêu ngoài ngõ, sắc đỏ
màu phượng, ran rát nóng rồi bất chợt mưa mùa Hạ. Cũng chẳng xao xác lá, tàn héo hoa và run rẩy
trước giá lạnh của mùa Đông. Thu đến dịu dàng chẳng hề báo trước.
Bồi hồi lắm, bỗng ban mai chợt nhận ra trống điểm tựu
trường rồi man mác nhớ thời cắp sách đến trường xa lắc xa lơ. Dẫu cho mấy thu
qua mà dường như trong tim vẫn còn nôn nao cái ngày xưa ấy, tay run run nắm chặt
lấy mẹ rồi vội vàng buông tay bước trước lạ bạn lạ cô. Bước vào đời cứ ngây thơ
khờ dại như chưa hề nhuốm bụi trần, vẫn biết đâu đó cạm bẫy mà cứ cười vô tư rồi
ngân nga lời Trịnh “Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh”. Đúng vậy, bởi cuộc đời
còn lắm những điều kỳ diệu, đẹp tươi, bởi mỗi độ thu về trong mắt học trò vẫn
đen láy mơ ước đáng yêu,...
Chợt bâng
khuâng, bỗng ban mai không còn nghe tiếng ve kêu râm ran ngoài vườn, thơ thẩn
quanh hồ nước đầy thấy nhơ nhớ những cánh sen hồng khoe sắc. Luyến tiếc chứ
nhưng đành hẹn mùa sau. Có ai giữ mãi cho mình được tuổi đời đâu mà bảo năm
tháng giữ mùa ở lại, cũng như những chớm đông nhớ thu da diết mà vẫn rộn ràng
áo mũ, khen len. Phải thế, mới trân quý mỗi mùa đang tới...
Bồi hồi lắm, bỗng
một chiều lá bàng đỏ chao nghiêng lìa cành rồi hững hờ đậu trên vệ cỏ ven đường.
Hình như cái khoảnh khắc ấy mọi thứ vẫn im lìm, nếu không thế cô gái trẻ chẳng
thảng thốt nghe tim rộn ràng, lạc nhịp. Chẳng nhặt lá mà cứ thế mang lá vào thơ,
văn, vào một miền ký ức không tên nào đó, và vào cả những giấc mơ bình yên - giấc
mơ mùa thu dịu dàng...
Chợt bâng
khuâng, bỗng một chiều khóm cúc im lìm buông sắc vàng nhuộm kín lối đi. Hình
như không hương mà vẫn níu chân ai đó. Rồi chợt nhớ thơ xưa: “Diệp bất ly chi,
hoa vô lạc địa”, giai nhân yêu cúc dường như chẳng bởi sắc kiêu sa, hương nồng
nàn mà bởi cái tích thủy chung lá không lìa cành, hoa chẳng rời đài dù héo quắt
héo queo. Quân tử dẫu thời nào vẫn thương cái nết gái Việt son sắt, thủy chung
và nuôi chí làm trai cho đáng, xuống Đông lên Đoài nên thầm mến cúc như thể dặn
lòng trước lý tưởng cao xa và tìm người trăm năm chung lòng, chung sức.
Bồi hồi lắm, bỗng
một đêm trời đầy trăng sao mà chợt se đôi bờ vai đang xuân thì con gái nên bẽn
lẽn nép mình vào lưng ai đó trên chiếc xe đạp đều đặn những vòng quay. Tình yêu
dịu dàng đến rồi cứ thế sánh bước bên nhau, như thể thu vẫn dịu dàng trong cái
guồng quay nghiệt ngã của thời gian, vòng đời, số phận. Ai bảo thu không nổi giận,
ai bảo tình yêu không dậy sóng nhưng rồi vẫn lại bình yên, bởi bao bọc ngay
trong nó là lòng vị tha, những yêu thương vô bờ bến...
Hạnh phúc, đôi
khi đơn giản chỉ là nhớ về một miền ký ức
nào đó dẫu chẳng bao giờ gọi thành tên. Hạnh phúc, đôi khi đơn giản chỉ là một
đêm thu nắm tay nhau lang thang cho gió lùa qua từng chân tơ kẻ tóc. Và hạnh
phúc, đôi khi đơn giản chỉ là biết lòng nôn nao mỗi độ thu về và nghe dịu dàng ở
lại trong tim, thổn thức, bình yên và ấm áp...
Diệp
Linh
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét