NGƯỜI ĐÀN
BÀ TRĂNG KHUYẾT
người đàn bà chưa qua một
lần lửa củi
trái tim nguyên xuân má
thắm, môi hồng
nhiều lúc khát thèm
tiếng nói cười con trẻ
giấu lòng mình trong gối
chiếc, chăn đơn
người đàn bà không phấn son
mộc mạc như đóa hoa đồng
nội
gót cô phụ lẻ loi mòn
lối
ong bướm đánh hơi bay lượn
rập rình
nhiều lúc người đàn bà tự
hỏi mình
khi xế chiều chênh
chếch
liệu mai còn ong bướm
nữa không
người đàn bà hiền như cô
Tấm
suốt tháng quanh năm lem
lấm ruộng đồng
những chiều bên sông soi
gương
thấy vết chân chim lờ
mờ
bâng khâng, bối rối
người đàn bà nhắn tin ông
tơ bà nguyệt
có khi nào xe
nhầm
sơ sót tình duyên
sao một nửa vầng
trăng
ngủ đông biệt tích
một nửa nguyệt mờ mãi
khuyết, chông chênh...
QUAY VỀ VỊN SỢI TAO NÔI
Men theo chín vía mụ bà
Tôi về tìm lại tiếng à ơi xưa
Lời ru chín sáng, mười trưa
Chín thương, mười nhớ mẹ đưa đẩy tình
Ngõ đời con bước rộng thinh
Nào đâu bến nước, sân đình trao duyên
Sinh chi má lúm đồng tiền
Theo con đò chở lụy phiền riêng tôi
Vịn lần bốn sợi tao nôi
Tiếng à ơi mẹ xa rồi… thật xa
Ngõ về nắng đổ, mưa sa
Cố hương ta với bóng ta một mình
Vườn cau gió thổi xập xình
MẸ TREO VÕNG GIÓ RU MÌNH
thêm chút nắng
bớt chút mưa
cân, đong, đo, đếm
cho vừa tháng năm
lục tìm dĩ vãng mù tăm
lạc hai con mắt lá răm đâu rồi
ngó trăng tròn khuyết lưng đồi
lậm sương, bạc tóc, da mồi nào hay
nhìn con tạo mãi vần xoay
tuổi xuân xưa rớt kẻ tay hao gầy
ngày đi về phía đêm đầy
người đi khuất nẻo chân mây cuối trời
gió chiều quạt lá vàng rơi
mẹ treo võng gió
à ơi ru mình...
VÔ ƯU DÃ QUỲ
nào ai
rõ tánh dã quỳ
từ đâu đến ở
và đi khi nào
sắc vàng
màu áo tiêu dao
chân như thoát tục
thanh tao cửa thiền
hoa không vướng lụy ưu phiền
vô tư nở giữa hồn nhiên thung đồi
dã quỳ
nhắn nhủ thầm tôi
đời như nước chảy, mây trôi, hoa tàn
bận lòng chi chuyện trần gian
Nguyễn Thị Hồng Chinh
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét