Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày
312 trang, khổ 13x19 cm, giá 100.000 đ. Mời quý bạn đọc ủng hộ!
Bao năm mỏi gót, về dưới hàng tre tôi nghe như tuổi thơ mình thức dậy, ký ức cũ cứ ùa về. Chính nơi đây vào những buổi trưa hè, má đã ru tôi bằng những câu ca dao nảy mầm trong từng giấc ngủ. Nhớ lắm tiếng kẽo kẹt và nhịp võng đưa của má. Tiếng tre, tiếng ru đã hóa thành quê hương nuôi đời tôi khôn lớn. Tre đã xõa cả mái tóc hiền mùa mưa che hạt, mùa khô che nắng cho tôi. Mới ngày nao còn chạy nhảy, no đùa với tụi bạn ấy vậy mà giờ đây mỗi đứa một nơi. Về nơi đây, vết roi tre cũ trở mình đau đáu. Vết roi má tôi đánh vào mông vì mãi chọc ghẹo con trâu già nằm nhai cỏ, lim dim đôi mắt và đôi tai vểnh phía ngoài đê theo tiếng sáo diều mùa hội.
Lần nào về quê cũng vậy, vừa bước vào nhà là tôi lại chạy ùa và ngả lưng lên chiếc chõng tre do nội tôi làm. Nội tôi là thợ mộc được nhiều người biết đến vì có đôi tay khéo léo làm chõng tre vừa bền, vừa sắc sảo. Những thân tre bện chặc, xếp đều vào nhau như tình cảm nội chia đều cho anh em tôi. Hình ảnh chiếc chõng tre dù đơn sơ, giản dị nhưng nó lại là sự kết tinh của sự cần cù, sáng tạo được làm nên từ những người dân tay bùn, chân lấm.
“Ăn theo thuở, ở theo thời” cho nên trong trí nhớ của tôi tre đã từng là kèo, là cột tạo nên mái ấm kết nối những yêu thương cho biết bao gia đình vào các thập niên trước.
Tuổi thơ tôi còn có những hình ảnh chiếc đũa tre bên mâm cơm quê thơm mùi mắm đồng và chảo kho khô quẹt. Là những bó đũa tre treo đu đưa theo khói chiều bên những chái bếp được má tôi cột, bó cẩn thận.Chiếc đũa tre thật bình dị mà chan chứa tình yêu của ngoại, của má bằng sự tỉ mỉ vót từng chiếc đũa cho gia đình.
Ngày nay, những thân tre đã vượt qua khuôn khổ của quê nhà vươn ra thành, ra thị. Tre hóa thân thành bộ ghế kiêu sa của quán ăn, nằm sang trọng trong văn phòng. Những thân tre quặn mình ra từng chiếc chiếu tre ngày càng bắt mắt và tiện nghi hơn. Nhưng dù được tô điểm đẹp hơn, sang trọng hơn thì với tôi tre vẫn mang một cốt cách trong sáng và hiền hậu của một loại cây vốn dĩ chỉ yêu mến mùi sình, bám chặt đất quê.
Dù có bôn ba nơi quê người xứ lạ ắc hẳn rằng mỗi chúng ta sẽ không bao giờ quên được quê hương nơi có bờ tre cong mình đón gió.
Bờ tre quê tôi, bờ tre trong góc nhớ.
Song Nguyễn
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét