Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày
312 trang, khổ 13x19 cm, giá 100.000 đ. Mời quý bạn đọc ủng hộ!
Lỡ chuyến đò
Ta lữ khách đò chiều đà lỡ chuyến
Sông về xa con nước lặng lờ trôi
Trên bến vắng không một người đứng đợi
Ráng chiều hôm ửng đỏ cuối chân trời!
Tiếng chim kêu u buồn như lẻ bạn
Gieo vào hồn cô lữ nỗi bơ vơ
Vẳng đâu đây nhạc dế mèn rây rức
Như tiếng sầu khắc khoải giữa trang thơ!
Phút chờ mong trọn cõi lòng trống vắng
Nhìn bờ xa ngóng đợi một con đò
Nắng vội tắt hoàng hôn se se lạnh
Phía trời xa viền trăng khuất mây mờ!
Chiều lỡ bước nẻo nhà còn cách biệt
Kẻ chờ trồng người cô lẻ phương trời
Tận cõi lòng nỗi niềm… ai chia sẻ?
Trên dặm trường còn mờ mịt xa xôi.
Lỡ chuyến đò trong ngõ đời phiêu bạt
Buồn mênh mông và thương nhớ mênh mông
Đành cô lẻ một mình trên bến đợi
Dòng sông xanh con nước mãi xuôi dòng!
Trăng buồn
Chiều nay trở lại dòng sông nhỏ
Ta thấy viền trăng, muốn hỏi thăm
Giữa trời cô quạnh trăng buồn lắm
Dưới dòng xanh , lộng bóng âm thầm!
Ta đến sông xưa thăm bến cũ
Vắng lặng chiều hôm gió thoảng đưa
Trăng bảo : đò ngang về bến lạ!
Nàng cũng ra đi đã mấy mùa!
Nghe đau kỷ niệm từng giây phút
Trông cảnh hoa chiều lác đác rơi
Ôi cõi vô thường buồn tan hợp
Gần nhau khoảnh khắc lại xa xôi!
Thôi đành tâm sự với trăng già
Hồn trăng như hiểu được lòng ta
Trăng sầu hiu quạnh trăng phai bóng
Ta trĩu tuổi đời… tóc
trắng hoa!
Bỗng dưng mây án khuất viền trăng
Trọn nỗi cô đơn giữa cõi trần
Ngùi trông bến cũ giờ hoang vắng
Mộng ước phai mờ… bọt
nước tan!
Kiếp Người
Chút rong rêu cần chi ta vướng bận
Trên bước đời lắm đồi dốc chông gai!
Lúc ngược xuôi thật nhọc nhằn lận đận
Chỉ một mình biết chia sẻ cùng ai!
Khi hụt hẫng vai quằn luôn thở dốc
Trong đau thương mới rõ được tình người
Lòng hờ hững ẩn tàng gương mặt ngọc
Ý hiểm sâu trong cười nụ tinh khôi!
Dẫu trăn trở cuộc đời luôn vẫn vậy
Hay đổi thay ảo hóa thật vô thường
Trên bước đi biết bao là cạm bẫy
Nỗi oan tình mờ lệ chuyện tai ương.
Người gắng sức bon chen:
- Sao tội nghiệp!
Bận tâm hoài lặn lội cõi phù vân’
Mắt đổ lệ bao lần buồn tan hiệp
Cõi đi về ngày tháng cứ bâng khuâng!
Đêm tỉnh thức nghe hồi chuông cứu độ
Mấy hồi kinh lan tỏa tự miền xa
Sao bỗng thấy đất trời như gần lại
Giữa không gian ngàn khúc hát giao hòa.
Thôi cố giữ cõi lòng mình êm ả
Lắng hồn nghe thật kỹ tiếng chuông ngân
Lặng lẽ đưa thuyền tâm về bến giác
Vội vàng chi cộng nghiệp cõi phù vân!
Hàn thiên Lương
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét