Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày
312 trang, khổ 13x19 cm, giá 100.000 đ. Mời quý bạn đọc ủng hộ!
SAY ĐI EM*
Khúc nhạc hồng êm
ái
Điệu kèn biếc quay
cuồng
Một trời phấn
hương
Đôi người gió
sương
Đầu xanh lận đận,
cùng xót thương, càng nhớ thương
Hoa xưa tươi,
trăng xưa ngọt, gối xưa kề, tình nay sao héo
Hồn ngả lâu rồi
nhưng chân còn dẻo
Lòng trót nghiêng
mà bước vẫn du dương
Lòng nghiêng tràn
hết yêu đương
Bước chân còn nhịp
Nghê thường lẳng lơ…
Ánh đèn tha thướt
Lưng mềm não nuột
dáng tơ
Hàng chân lả lướt
Đê mê hồn gửi cánh
tay hờ
Âm ba gờn gợn nhỏ
Ánh sáng phai phai
dần
Bốn tường gương
điên đảo bóng giai nhân
Lui đôi vai, tiến
đôi chân
Riết đôi tay, ngả
đôi thân
Sàn gỗ trơn chập
chờn như biển gió
Không biết nữa màu
xanh hay sắc đỏ
Hãy thêm say, còn
đó rượu chờ ta!
Cố chưa khô, đầu
chưa nặng, mắt chưa hoa
Tay mềm mại, bước
còn chưa chếnh choáng
Chưa cuối xứ Mê ly,
chưa cùng trời Phóng đãng
Còn chưa say,hồn
khát vẫn thèm men
Say đi em! Say đi
em
Say cho lơi lả ánh
đèn
Cho cung bậc ngả
nghiêng, điên rồ xác thịt
Rượu, rượu nữa và
quên, quên hết!
Ta quá say rồi!
Sắc ngả màu trôi…
Gian phòng không đứng
vững
Có ai ghì hư ảnh
sát kề môi?
Chân rã rời
Quay cuồng chi được
nữa
Gối mỏi gần rơi
Trong men cháy,
giác quan vừa bén lửa
Say không còn biết
chi đời
Như em ơi
Đất trời nghiêng
ngửa
Mà trước mắt thành
sầu chưa sụp đổ
Đất trời nghiêng
ngửa
Thành sầu không sụp
đổ, em ơi!
Vũ Hoàng Chương
Hình như đã trở thành muôn thuở của sáng tạo Thơ ca, là những cơn say đột khởi hoặc bất tận khởi nguồn từ tâm hồn thi sĩ. Hàn Mặc Tử - Nguyễn Trọng Trí say trong ảo giác kiếm tìm vẻ đẹp thánh thiện ở bến trăng mê; Nguyễn Bính say “Cô hái mơ”, say “Người hàng xóm” trong điệu kể chân quê và cũng rất đỗi tài hoa! Và, Xuân Diệu say mê cuồng từ tình nồng trần thế, dẫu vẫn tự nhủ “yêu là chết ở trong lòng một ít”…
Với Vũ Hoàng
Chương là một cách say, thú say cực tả tới miền mê, miền hoan lạc trần thế. Cơn
tình thăng hoa bất chợt của Vũ, cũng chính là thời khắc nhà thơ tài hoa và nhiệt
cuồng, lên giọng riêng của mình. “Cái Tôi” - bản thể của Vũ cũng thực sự cất
cánh từ cảm hứng ấy; “Cái Tôi” phiêu linh siêu thoát; “Cái Tôi” kiếm tìm Cái - Đẹp,
muốn vượt thoát khỏi thứ ba-ri-e giới hạn cùng cả những định kiến của kiếp người.
Hãy nghe và hãy
xem Vũ say - nhập hồn vào thực tại, lên đồng từ câu thơ đầu tới câu thơ chót...
Từ cái tên bài thơ “Say đi em”, Vũ Hoàng Chương đã bộc lộ tâm tình của cơn say
đi tìm đồng điệu. Hình như đời người càng lận đận, chìm nổi mới càng khao khát
vẻ đẹp bỏng cháy như “Hoa xưa tươi, trăng xưa ngọt, gối xưa kề”. Vũ thả hồn đi
tìm vẻ đẹp của niềm khát khao trong “du dương”, trong “ánh đèn tha thướt”. Khao
khát kiếm tìm để được thành thực tỏ rõ lòng mình, tình mình:
“Lòng trót nghiêng mà bước vẫn du dương
Lòng nghiêng tràn hết yêu đương”
Theo bước chân say
của thi sĩ, ta lại được nghe tiếp, được say tiếp “Xứ Mê ly”. Còn chưa đủ cung bậc
tâm tình, cũng chính là còn chưa say! “Say đi em” hướng lòng mình-hồn mình vào
hình bóng - Giai nhân.
Vũ Hoàng Chương
lơi thả hồn mình vào trong một loạt động từ, động thái:
“Bóng tường gương điên đảo bóng giai
nhân
Lui
đôi vai, tiến đôi chân
Riết đôi tay, ngả đôi thân
Sàn gỗ trơn chập chờn như biển
gió”
Cơn say của Vũ hết
mình, luôn hòa quyện, sóng đôi mà như vẫn chưa thỏa, chưa đã của cuộc kiếm tìm.
Cơn say ấy từ rượu, từ sàn dancing, hay từ “nàng tiên nâu” (thuốc phiện), hay nữa
từ hình bóng giai nhân chập chờn vẫy gọi? Say để say hay là say để mà quên đi,
“quên hết” cái mong manh hữu hạn của kiếp nhân sinh!? Những lời thơ của thi
nhân họ Vũ, như bốc lửa điên rồ trong cơn “ngả nghiêng, điên rồ xác thịt”! Mà
sao, nghe cũng cay đắng, xót xa một cách thành thực cháy tận lòng. Vũ Hoàng
Chương gọi và tìm thật gấp gáp cho thỏa mãn cơn say “xác thịt” mà hóa ra lại
cũng là cơn say tinh thần! Đã khát tột độ thì biết bao giờ có điểm dừng thỏa
mãn. Và, hình như đó cũng là niềm đam mê, khát cháy của thi sĩ muôn đời!
Khi thân xác đã
“rã rời”, khi “gối mỏi gần rơi”, khi “men cháy, giác quan vừa bén lửa”… thì,
con người thi sĩ mới chợt bàng hoàng nhận ra sừng sừng “thành sầu chưa sụp đổ”.
Những câu thơ cuối của “Say đi em” vừa thốt lên thành thực của cõi lòng thi
nhân, lại vừa chấp chới như tiếng gọi, hối
thúc và diết dóng lạ lùng :
“Như em ơi
Đất trời nghiêng ngửa
Mà trước mắt thành sầu chưa sụp
đổ
Đất trời nghiêng ngửa
Thành sầu không sụp đổ, em ơi!
Vũ Hoàng Chương gọi
đất trời hay gọi Người; gọi Người hay gọi lòng mình… - Thì vẫn là cơn say bất tận
của sáng tạo nghệ thuật - Thơ.
(Bài trích từ cuốn
“Bình thơ từ 100 bài thơ hay TK XX”-NXB Giáo dục, năm 2008 - Tập 1, trang
65-69.)
HÀ NỘI 4/2007.
Trần Trung
________________________________________
(*) SAY ĐI EM: Bài thơ trong tập “Thơ say”(1940) của Vũ Hoàng Chương.
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét