Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày
312 trang, khổ 13x19 cm, giá 100.000 đ. Mời quý bạn đọc ủng hộ!
Dịch ngơi, mưa đầu mùa tầm tã phủ nước trắng xóa, tháng tư rồi… Đạp xe tình tang từ chợ Giá Rai đi Cây Giang hướng ra Gành Hào thẻo hương lộ 19 chợt ngẩn ngơ: phượng từng chùm hoa đỏ rực lung lay trên cao bên vệ đường - hè về rồi!
Chặng
đường này thân thuộc lắm, hơn 4 cây số, từ đấy có thể đi tiếp về Kinh Tư, Gành
Hào hay theo hướng Châu điền, Mỹ Điền, Cái Cùng… thời chiến tranh và cho đến tận
những năm 1990 hương lộ lộc cộc đá cỡ lớn kiểu đường dã chiến chỉ hợp với xe
nhà binh, xe gắn máy hay xe đạp vào đường lộc cộc ngồi rêm mình. Nhưng có hai vệ
đường mòn như lối nhỏ trong làng, đất với đất thôi, đi êm chân lắm. cánh học
trò từ Giá Rai, thị trấn có trường huyện thường rủ nhau theo lối ấy vào Rạch Rắn
hay tận Cây Giang hùn tiền vào vườn ổi, vườn táo hái trái, nô đùa. Thời ấy máy ảnh
hiếm hoi, đâu như dế yêu gắn camera xịn xò như bây giờ, nếu có chắc ghi lại bao
khuôn hình tuyệt vời thời đi học. Ở Cây Giang có sân banh trên ruộng, lội bộ
vào xem các đội tỉ thí cũng hay lắm, giữa đất trời lồng lộng tha hồ hò reo cổ
vũ. Các đội tỉnh bạn, các đoàn hát khi đến huyện thường khi đá giao hữu cùng đội
bạnh địa phương trên sân ấy, bà con kéo nhau đi coi nghệ sỹ đá banh…
Hè
về rồi, phượng rưng rức xòe hoa đỏ trên các
cội cây khẳng khiu trút gần hết lá. Chỉ phượng với phượng thôi, hai bên
đồng ruộng vườn tạp hay láng vuông nuôi tôm, tịnh không cây cối chi khác: nếu
không có phượng đứng bên vệ đường, lối này chắc chẳng có hoa chi? Trường học
cũng vậy, chỉ mấy cây phương, ngày ấy chẳng trồng được cây chi trên đất mặn. Giữa
cảnh trống vắng của hương lộ, những cội phượng vút cao ra hoa đỏ cứ như hiển thị
thông điệp báo tin: màu hạ vào rồi nghe!
Vào
hạ rồi, cánh xì tin nhún nhảy đã vui vầy cắp tay nhau đến trường học trực tiếp
với chiếc khẩu trang, các lớp cuối cấp ráo riết chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp
khi hành trang khiêm tốn kiến thức vì giãn cách toàn học online. Hè về, bình
thường mới, bán buôn giao thông sinh hoạt nhộn nhịp lại dần, hương lộ xuất hiện
nhiều xe khách đường dài, xe công trình,
xe tải…
Ngắm
phượng, dừng hẳn xe để chiêm ngưỡng: hoa ấy cũng thường thôi, đỏ chót, từng
cánh từng cánh hoa rụng lã tã trên vạt cỏ hay vệ đường. Hoa quý ở mặc đinh báo
hè vùng nhiệt đới, gắn với tuổi học trò, thời đi học, quý ở chỗ hiếm hoa chẳng
biết ngắm hoa chi cho thỏa niềm yêu cái
đẹp giữa nắng và gió.
Ngày
cũ, cánh học trò tụi tui có đứa lãng mạn ép những cánh phượng vào vở, loại vở học
vàng rơm rạ sản xuất thủ công, hay cả vào vở xịn làm lưu bút, cánh hoa không
thơm, chỉ... đỏ chót một màu. Vào hạ, lưu bút chuyền nhau giữ lại nét chữ, rồi
chia tay: bạn nhút nhát đứng hát tự tin tặng cả lớp “Mỗi năm đến hè lòng man
mát buồn, chín mươi ngày hoa chứa chan tình thương..”. Giọng thiếu nữ tha thiết,
chân thành vút cao trầm xuống trong cơn mưa có thể nhìn rõ qua khung cửa sổ, cả
lớp lặng nghe, cô giáo lòng như chùng xuống, nhìn xuống lớp học: một đàn học
trò thân yêu. Khúc hát ấy mấy chụ năm rồi vọng lại như in trong ký ức cư
như mới hôm qua.
Hè
về, hạ về, dịch ngơi, hy vọng… màu đỏ chói của phượng vĩ kia ở vệ đường hương lộ
19 gió thêm năng lượng kích hoạt tinh thần mọi người vươn lên sau đám cháy dài
mấy năm của Covid 19.
...
Ngày cũ, cũng lối này, ưa đi không phải vì táo hay ổi chín thơm, vì bởi có cô bạn
cũng tên Phượng ở giữa chặng đường, đẹp lung lay cả trường đều ngắm, và nhớ.
Một
vùng miên man rộng chẳng có hoa chi, chỉ Phượng mà thôi.
……………….
Nguyễn Thành Công
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét