Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày
312 trang, khổ 13x19 cm, giá 100.000 đ. Mời quý bạn đọc ủng hộ!
Cứ mỗi sáng tôi lại có thói quen ra quán cafe đầu ngõ để uống một ly đen đá vào sáng sớm, khi phố phường thâm chí còn chưa thức dậy. Quán cafe nơi tôi uống không có bàn, đó chỉ là một chiếc quán con con, nơi những chiếc ghế đẩu được bày ra, vừa là bàn vừa là ghế. Ấy thế nhưng quán lúc nào cũng đông, hầu hết là người dân lao động, đến nhấp một ngụm cafe vào buổi đầu ngày để cho tỉnh người rồi sẵn sàng cho một ngày làm việc dài trước mắt.
- Cậu cho tôi để nhờ
cái ly, bà
chủ hết ghế.
Tôi ngước nhìn lên, đó là một người đàn ông trạc tuổi ba tôi tay đang cầm một ly Cafe và một cốc trà đá tặng kèm. Quán dường như đã kín đặc những công nhân đang uống cafe và chờ một chuyến xe đưa đón của công ty. Nhìn màu áo của bác, tôi biết bác cũng đang chờ xe như họ. Tôi khẽ mỉm cười đẩy nhẹ cái ghế cũng là cái bàn của mình về phía bác. Trời hãy còn tinh mơ, cái nhẹ nhàng yên tĩnh của màn đêm đang từ từ bị sớm mai kéo đến len lỏi tạo thành những vùng sáng loang lổ trên bầu trời. Bác lẩm nhẩm: “Mới chỉ bốn giờ sáng, còn hơn nửa tiếng nữa xe mới đến.”
Tôi mời bác
điếu thuốc nhưng bác mỉm cười từ
chối:
- Cảm ơn cậu, nhưng tôi thôi. Bà nhà
tôi bị
bệnh,
kiêng mùi
thuốc lắm, tôi mà
có mùi về là bả la ngay.
Vài người đồng
nghiệp
xung quanh trêu bác:
- Ông ấy
sợ
vợ
ghê lắm, vợ
cấm gì
là
tiệt
không dám làm.
Tôi biết đó chỉ là
câu đùa giữa những người đồng nghiệp
với nhau vì
bác cười
giả lả trông rất hạnh
phúc.
- Duy chỉ có món cafe
này
là
bà
ấy cấm nhưng tôi không bỏ được. Uống cho tỉnh táo cả ngày
với tôi ghiền
cafe dữ lắm. Nhưng mà… nom cậu không
giống dân lao động,
sao cậu dậy từ
tinh mơ thế.
- Dạ, cháu là nhà văn. Cháu thích không khí sáng sớm
như thế này,
vừa
yên tĩnh, vừa
có thể cảm nhận
được
nhiều
thứ trong cuộc
sống bộn bề này.
Bác lại cười
rồi
quay sang mấy chú bên cạnh:
- Thế cậu có muốn lấy chúng tôi làm
tư liệu
không? Về
cuộc
đời
thì
chúng tôi có cả kho tàng cho cậu viết đấy. Mấy ông ơi, cậu
ấy là
nhà
văn đấy, mấy ông có gì cần
kể cho cậu
ấy tham khảo không?
Trong cơn nắng sớm đang từ từ buông xuống ấy,
tiếng cười
của những người
dân lao động
vang lên cả một
khoảng trời.
Cứ thế, mỗi sáng tôi lại tập cho mình
một
thói quen dậy
sớm hơn và
đến quán cafe
quen thuộc
chỉ để nghe những câu chuyện đời
thường
của họ,
và
lúc nào
tôi cũng ngôi cạnh bác vì
bác luôn cho tôi một cảm giác gì đó rất nhẹ
nhàng
bình
yên nhưng như ẩn chứa một
điều
gì
đó đang giấu kín.
Bẵng đi ít ngày khi tôi
tới quán cũ không thấy bác nữa, hỏi dò thi mới biết bác gái bị ốm nặng nên bác
xin nghỉ ít ngày chăm vợ. Không hiểu vì tò mò hay lẫn quan tâm, tôi lân la
nhờ sự chỉ dẫn của các bác đồng nghiệp và tìm được nhà bác. Căn nhà nơi bác ở nằm
lọt thỏm trong xóm lao đông nghèo mà hầu hết các hộ gia đình trong xóm đều làm
việc cho một công ty gỗ ở cách nhà khá xa nên thường được đưa đi làm bằng xe
đưa đón từ sáng sớm. Khi tôi tới thì thấy bác đang lui cui dưới bếp, căn bếp nhỏ
đang đỏ lửa và mùi thuốc bắc toả ra thơm ngát từ cái ấm chè bác đang đun. Vừa
thấy tôi bác hơi ngờ ngợ nhưng vẫn luôn tay loay hoay giữa nồi thuốc va nồi
cháo đang được kê nấu trên các hòn đá lửa:
- Cậu lại nhà, cậu đợi tôi
một lát nhé.
Tôi bưng phụ bác bát
cháo lên nhà. Khi bước vào căn nhà nhỏ tôi dường như phải cúi người xuống thật
thấp mới chen vào đươc, căn nhà chỉ có vợ chồng bác, chiếc bàn con và một chiếc
giường cũ nơi bác gái đang nằm. Bác nhẹ nhàng đỡ bác gái dậy để bác gái tựa vào
vai rồi chế nồi nước thuốc vào một cái thau nhôm, pha thêm nước, tự chạm vào thấy
hơi ấm nóng mới để chân bác gái vào ngâm.
- Bà ấy bị
xương khớp, đau nhức mãi không khỏi, ông thầy ổng chỉ đi hái mấy lá rừng nay về
nấu ngâm chân cho bớt. - Rồi bác thổi nhẹ bát cháo cho đến khi nguội rồi đút tỉ
mẩn từng muỗng cho bác gái, cho đến khi cạn bát mới nhẹ nhàng để bác gái nằm và
ra ngoài.
Chúng tôi ngồi trên bậc
thềm im lặng không nói câu gì, hai cốc cafe nãy tôi mua tới được bày ngay trên
bậc thềm. Bác kể với tôi bác gái là người thân duy nhất
của bác, hai người không có con, trước bác gái còn khoẻ cứ thế cũng ở nhà cơm
nước, phụ nhận việc về nhà làm. Cách đây vài năm thì tai biến và cứ thế nằm một
chỗ, bác cũng muốn ở nhà chăm nhưng vì kế sinh nhai nên phải đi làm, mỗi ngày
đành phải nhờ ba con chòm xóm. Cũng may những người dân lao động ở đây luôn thấu
tình người, vẫn hay qua thăm chừng giùm bác, còn khi họ bận việc thì cũng cho
đám con trẻ tới chơi quanh cho bác gái đỡ buồn sẵn tiện trông nom. Vừa nghe bác
kể tới đó thì tôi nghe tiếng cổng đẩy vào, người phu nữ đon đả:
- Bác Đông
ơi, tôi mới được cho ít măng khô, tôi để trong chạn đấy nhé. Với trưa ghé nhà
tôi ăn cơm nha, ông nhà tôi sáng nay được cho ít cá ngon lắm.
Bác ới một tiếng rõ to rồi người phụ nữ vào bếp rất tự nhiên như nhà của mình, ghé vào trong nói chuyện với bác gái ít câu rồi quay người đi với quang gánh còn đang ngoài cổng, có lẽ đương buổi chợ ghé thăm nhà hàng xóm.
- Sống ở
nơi này nếu không có những người xung quanh giúp đỡ thì đúng là tôi cũng không
làm gì được. Không thể cứ cô đơn trong cuộc đời này rồi cứ tự an ủi mình chỉ cần
một mình cũng sống tốt.
Ngồi được một lúc như sực
nhớ điều gì bác lại chạy vội vào thăm chừng bác gái sau đó lật đật ra sân chẻ vội
mớ củi khô để đun nấu ấm nước thuốc đăng cho bác gái ngâm chân lần nữa. Xong ấm nước thuốc, bác lại bắc lên bếp một nồi nước lá, nghe bác nói là chữa ho tốt lắm, tôi tưởng bác bị đau thì
bác phì cười:
- Này nấu
cho ông Vọng đầu xóm, ổng bị ho bữa giờ, tôi nghe người ta nói lá này xông chữa
ho tốt lắm.
Tôi ra về để bác trai chăm bác gái. Đột nhiên giữa cuộc sống xô bô này tôi tìm được một
chút gì đó thanh thản lạ, cảm thấy như tình người vẫn đang lan toả xung quanh
mình. Người giúp mình, mình giúp đời, những mảnh đời nhỏ đang sống dựa vào nhau
chỉ để chứng minh cho một sự gắn bó bao la giữa những người cùng khổ.
Lê Hứa Huyền Trân
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét