GỬI CHÚT BÂNG KHUÂNG
Tặng An Thiên
Tôi gửi cho người, người đã mãi xa tôi
Con sóng vỗ dồn chân cầu Thị Nại
Từ thuở người đi mãi không trở lại
Dốc Mộng Cầm nghiêng ngả tựa người say…
Con sóng thì thầm bụi sóng hóa thành mây
Để đồi Thi Nhân bao kẻ khờ ngơ ngác
Tôi gửi cho người vầng trăng đạm bạc
Và chút dỗi hờn theo tiếng hát sương khê
Eo Gió muôn đời liệu có ngủ mê?
Khi tiếng sóng ngàn năm vỗ mãi
Người xa tôi có khi nao trở lại
Tìm đâu giây phút trùng phùng trong huyền thoại đá Vọng Phu?
Tôi gửi hương mùa theo gió lãng ru
Ngàn cánh sóng ghép vào trong đáy mắt
Một tình yêu nguyện giấu chôn thật chặt
Tận đáy mồ để vĩnh viễn cô liêu…
Tôi vẽ lên nền trời đôi mắt của người yêu
Những ánh sao đêm cười với tôi cay nghiệt
Tôi viết tên em trên nền cát biển
Con sóng vỡ òa tất cả hóa hư vô
Lối cũ ta về sao bỗng ngẩn ngơ
Đêm nay,
Biển Quy Nhơn cuồng quay dưới ngàn lớp sóng
Hiện hữu một hình dung trong cơn say mộng
Tôi gửi cho đời một thoáng bâng khuâng…
VỀ ĐÂU
Quê tôi ơi!
Thuở ầu ơ câu ca dao của mẹ
cánh đồng chiều tan trong nắng nhớ
ướp phù sa lúa trổ nặng thêm bông
Nơi ấy một dòng sông
tuổi thơ tôi tắm mát
cây ngô đồng đôi bờ xanh ngát
vi vu gió chiều khúc nhạc đồng quê…
Quấn quít cánh diều chú trâu nhỏ nhởn nhơ
dòng sông xanh bốn mùa ngọt nước
một chuyến đò sang, hai bờ xuôi ngược
mái chèo buông rẽ mây sóng thênh thang
Tuổi thơ tôi trong vắt
mọng đầy…
sự yên bình tưởng như không hề tắt…
Thời gian trôi qua
từng giọt màu tích tắc
…vô tình đánh mất
cảm xúc trỗi mình bao sự lạ quen…
Bức tranh ngày nào chợt nhem nhuốc màu hoen
ánh trăng nhòe, bến My Lăng một điệu sầu ngâm khúc
đò trơ mình in trên nền nước đục
phố tràn về đông đúc bên sông
nhà máy khói ngập đồng
dòng nước cũ, màu xanh trong đâu nữa?
Đôi bờ đất lở
dưới chân cầu sóng vỡ rác liêu xiêu
miền ký ức vọng về
tình yêu và tội lỗi?
Quê hương sẽ về đâu trong muôn vàn đổi mới…
PHỐ QUEN
Phố quen
Ánh đèn đêm tỏa mờ từng nóc ngói
Trong cái trở mình khe khẽ sang đông
Gió re rắt lòng
Chùm hoa sữa cuối mùa hương ngào ngạt
Phố quen…
Chị lao công quét rác
Đang gom từng chiếc lá, mảnh giấy phơi
Những thức ăn hẩm mùi
Mảnh thủy tinh mới vỡ
Phố quen
Mảnh trăng mồ côi lạnh buốt
Vẫn thầm lặng cho đời
Chị lao công giúp phố xanh tươi
Phố quen
Một niềm vui nhỏ bé
Và những đêm như thế
Một tấm lòng lan tỏa dưới màn sương…
VÂN PHI (tác giả giữ bản quyền)
______________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét