Gã du ca
chơi đàn bên hiên
Bằng
những âm giai của giấc mơ không bờ bến
Giọt mưa
ấm
Nỗi đau
bước ra từ bức tranh chân dung một người con gái.
Gã du ca
ngồi một mình
Hôn lên
bóng thời gian
Cao trên
ngọn đèn đường vàng
Giọt mưa xiên ngang nỗi nhớ.
Gã du ca
hát trong bóng đêm
Lòng đêm
chật hẹp
Dặt dẹo
như kẻ tật nguyền
Những ca
từ gã hát nghe buồn lắm.
Khúc du
ca tàn phai - ngược nắng
Đã được
gã hát trong những giấc mơ dài
Nơi những
hơi thở của nàng còn vương trên gối.
Và từ
những sợi dây trên chiếc guitar
Những
thanh âm thở dài thành sợi...
HÓA THÂN
Em cầm
nửa vòng đêm đứng bên bờ thần thoại
nghe khúc
The Myth chảy ray rứt dưới trăng
mùa rơi
mù mắt lá
thốt lạnh
đêm rằm
tôi gói
mình giữa hình hài cô đơn thô vụng
khoác một
hóa thân gượng gạo trước mặt trời
nghe kí
ức loảng xoảng rơi trên vùng trăng biển
dấu cát
xóa nhòa nước mắt mù khơi
Em cầm
nửa nụ cười đi về nơi quá vãng
cánh đồng
xưa đã không còn vọng tiếng từ ngày hôm qua
đừng quay
lại
để tuyệt
vọng chảy tràn qua mớ âm thanh tím thẫm
Em cầm
nửa u hoài đi về phía ngập vùi trí nhớ
theo mùa
đông rũ áo trước hiên nhà
tôi hóa
thân thành ánh nhìn trống rỗng
nghe lời
ca vỡ máu ngân nga
ảo giác
bong tróc rêu xám
đong đưa
lời muộn trùng trùng
giữa cơn
bão từ đôi mắt em dội lại
lời xin
lỗi của nỗi tuyệt vọng màu trắng
gói một
nỗi buồn
khi mọi
cố gắng đã hoàn tất
câu từ
khước bao dung không còn nói nữa
yên vị
trên môi lời mật ngọt sau cùng
trong góc
tối những âm thừa run rẩy
khóc một
hình dung
Em cầm
nửa cuộc tình đi về bên kia sân khấu
tôi hóa
thân thành gã gù ngồi hát giữa ngây ngô
cũng
không hát trọn lời yêu em huyền thoại
để tình
yêu còn thác lũ đến bây giờ...
NGÀY QUA
CHẬT CHỘI
Những
ngày buồn chật chội đã không chứa nổi các cơn mơ anh
Có rất
nhiều hợp âm đã phá tan những cảm xúc từ lâu không phân hủy
Tiếng
động cơ lem nhem chen dọc ngang khuôn diện em kiều mị
Đêm giao
mùa cằn cỗi không thể xua hết được nỗi hãi sợ thời gian.
Chiếc
bóng miền ngu ngơ mang trên hình hài những vết sẹo cuồng dại
ấm ức
trốn chạy một muộn phiền quá khứ
Anh bỏng
rát mặt trời đêm nguyệt thực.
Chiếc hôn
ngày xưa đã phủ rêu loang
Có quá
nhiều mơ hồ không thể gọi tên
Có quá
nhiều thứ cần phải lãng quên
Khi em
chỉ là giấc mơ của một thời rong xanh mưa đá
Khi em đã
không cùng anh đi qua các lối cảm xúc
Cơn mớ mơ
hồ nấc cục
Những rực
rỡ ngày buồn, những ám ảnh đêm sâu.
Khi giấc
mơ em không còn buông lại gần anh làn tóc nâu trong gió biếc
Anh đi
theo mùa rơi
Đi theo
đám sao rơi dày trên vạt lá vàng thu tự buông mình mỗi tối
Đi theo những vọng âm ồn ào kẹt cứng khắp các con đường
Tiếng vĩ
cầm tàng hình không thể thoát ra được bằng kẽ nứt mùa đông đang vội.
Bơi chập
chờn trong ý nghĩ anh nhưng nhức khô rang.
Trận mây
ngùn ngụt trú vội vào lửa mặt trời trong trái tim Đan – Kô
Để tránh
cơn lạnh bất lực lộng về đắm đuối
Giữa mùa
đông trầm tịch trắng chiêm bao
Anh đếm
bộn bề với trò chơi cút bắt vào những ngày sám hối.
Vớt tiếng
em cười trong phong sứ hư hao.
Những bài
hát trôi trong đám rong phù du
Ngồn ngộn
ca từ hóa thạch
Anh trôi
trong cơn choáng mặt
Thèm một
buổi chiều "nhắm mắt trong ngày gió lộng
Nghe con chìa vôi vừa hót
vừa bay"
(*)
Anh vung
vãi hồn nhiên khát vọng
Chờ đợi
tiếng gió u hoài thổi về hong khô vạt nước mắt trên tay…
______________________
(*) Thơ
Vũ Quần Phương
PHƯƠNG UY (tác giả giữ bản quyền)
_______________________________
ĐÓN ĐỌC BÔNG TRÀM CHUYÊN ĐỀ ĐẶC BIỆT
CHÀO XUÂN GIÁP NGỌ 2014 & NGÀY THƠ VIỆT NAM LẦN XII
>> Vui lòng nhấp chuột vào hình ảnh phía dưới để vào mục lục số đặc biệt <<
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét