MUỘN MÀNG
Tôi đem về nhà ngọn gió dài nỗi héo khô
Thuở người ôm hoa tình yêu cắm vào hạnh phúc
Cắm vào độc bình hoa văn trùng trùng vấn vít
Đâu hay nước lặng lẽ kiệt dần
Sâu khoảng hụt dưới hoa
Tôi đem về nhà ngọn gió thổi xót xa
Gió nơi lục bình đội hoa tím lắc lay lạy vào thân phận
Lạy vào con sóng
Lạy nhịp gẫy chiếc cầu
Giấc mơ rớt chìm đạp nỗi chết không trôi
Tôi mang về nhà ngọn gió từ vòm ngực tắt nắng nôi
Từ chốn cất chôn trái tim đau nhức
Thương tật lặn vào mình
Người rải vào nước mắt
Khấn bình yên
Tôi gom góp về nhà mình
Đủ chưa bao nhiêu ngọn gió
Đủ chưa những thở dài triền miên
Đủ chưa vết thương gẫy kín
Nơi vĩnh hằng tình yêu
Sao vẫn còn trợt nhau những đám rêu
Chấp vá những nụ hôn ủ mùa đông lạnh ướt ?
NƠI ĐẤT LẤP
Người đào móng không gặp gì quí dưới sâu
Quăng bừa lên những leng đất trộn thịt da cây mục
Quăng bừa lên những chùm rễ đen màu ký ức
Sững sờ tôi
Người quê đây ngồi trên gai nhọn cuộc đời
Gió giũ nhàu trước sau nhà không làm được cửa
Ba má tôi ngồi trên miếng đất khi khô khi trầm thủy
Lượm trái dừa trôi trồng gia sản buổi ra riêng
Tự bao giờ má tôi thành cây dừa ngã vào mương
Ba tôi buộc chiếc xuồng cũ càng phá nước
Treo cái lợp cái lờ không dính vào điều ước
Dính phận người không thể vượt ra hom
Tôi chới với tôi ôm lau cỏ vào mình
Biết bơi từ trái dừa khô làm phao giỡn sóng
Đứng trên dừa phóng thân tập làm người lớn
Không thấy phía sau oằn xuống chiếc lưng!
Người quê đây ít dịp đi hết đời mình
Dúm dó già nua ngang nhiên ùa về trẻ nít
Vuốt ve chiếc xuồng hư má tôi uổng công nước mắt
Đuối rễ giữ bờ mương cũng bậc gốc thân dừa
Người đào móng hỏi tôi sao lặng lẽ bất ngờ
Móng nhà không đụng vào kiêng kỵ
Dưới sâu kia chỉ con mương đời nào lấp lại
Chỉ gốc dừa cùng rễ mục lâu năm!
LẶNG LẼ
Trong lặng lẽ tháng năm
Tôi lùa tay vào tro hơ hải
Hòn than cuối cùng không còn thoi thóp
Bếp lạnh mùa day dứt những mây đen
Tôi gặp những vùi chôn không mục rửa bởi mùa đông
Vết chia tay cũ càng như còn tươi máu chảy
Tôi mang phần tôi bước chúi
Em mang phần em về ấm phía bình minh
Vườn nhà mơ hồ còn rọng tiếng chim
Mơ hồ thời mộng du đầu đời thả mình bên hoa cỏ
Khẽ khàng lời gió
Quấn quít nỗi niềm nhau
Tôi vẫn nổi trôi ngoài cơn mơ dỗ giấc dạo nào
Vẫn chìm nơi hoang lạnh dở dang túa màu vàng úa
Mở quá khứ ngọt ngào chờ người quay lại cửa
Hứng dầy cát bụi hồn nhiên
Trong lặng lẽ chẳng bình yên
Tôi hối hả lùa tôi trong tro tìm cho mình ngọn lửa
Mắt tâm thần nhập nhòa tro vây bủa
Chân sụp thời gian tối hút về đâu?
PHẠM NGUYÊN THẠCH
_______________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét