1 - Đương nhiên, chị Ba Đào giận tôi ra mặt.
Bề nổi, nói ron nói ren Út Cho dì thằng Tình hư thân mất nết, hồi còn đương
chức Trưởng phòng dám yêu léng phéng anh chàng làm phó Chủ tịch tỉnh; về hưu, thu
gom hết chế độ Nhà nước ưu đãi, chớm bịnh, nhập viện Thống nhầt ở thành phố lớn
phía Nam... Mặt chìm, âm thầm tới ngày cúng cơm ba má, chị làm mâm cơm chay riêng,
không bén mảng tới nhà anh Hai tôi như mấy năm trước đây.
Vì đâu đến nỗi? Tôi đoán có lẽ do tôi không
đứng về phía chị lúc nhà chị bị giải tỏa mặt bằng xây dựng Trụ sở cơ quan Nhà
nước. Số là chị ở khúc quanh vốn ao tù nước đọng, hố rác, nạnh ai cứ bồi lấp
chiếm dụng diện tích nhà ở, đất ở. Người lấn chiếm trước như Hai Mắt Kiến thuộc
thành phần cảnh sát ngụy nhận tiền đền bù nửa tỷ bạc như chơi. Ai chứ Hai Mắt
Kiến đứng vào diện được tiền đền bù giải tỏa, chị Ba tôi nổi đóa.
Trước kia, Ba Đào ở ráp ranh Hai Mắt Kiến.
“Đất chùa”, phía sau rộng rinh mặc sức cơi nới, mở rộng. Hai Mắt Kiến đào con
mương ranh leo qua cái sàn lản nước, bít cửa sau nhà Ba Đào. Ba Đào không vừa,
hôm sau trả đũa bằng cách đổ lên mái nhà Hai Mắt Kiến nào rác rưởi, xà bần, có
cả cứt gà cứt vịt và đủ thứ vật dơ bẩn. Chuyện thưa gởi, tố tụng là “nghề” Hai
Mắt Kiến. Đứa con trai duy nhất của chị, thằng Tình, lúc bấy giờ đứng về phía mẹ,
đêm nằm lận lưng con dao phay chờ Hai Mắt Kiến rị mọ ra khỏi nhà, đào đất. Phường
vào cuộc. Lập tức, Ba Đào mang tiếng quậy quạng lung tung khiến tôi nhiều lúc ái
ngại.
Lệnh giải tỏa mặt bằng xây dựng cơ quan Nhà
nước, chị Ba Đào chấp hành tiên phuôn. Một đi. Hai đi. Đi đến bất cứ chỗ nào miễn
không nhìn thấy mặt Hai Mắt Kiến. Dĩ nhiên, người đi trước được hưởng nền nhà ở
ngoài Vành đai I, trong túi có ít đỉnh tiền đền bù di dời, chị Ba Đào một phen lên
chân lên tay với Hai Mắt Kiến. Trái lại, Hai Mắt Kiến toa rập với vài hộ dân
nấn ná, trì hoãn lệnh giải tỏa, kỳ kèo đòi lên giá đất. Cuối cùng, Hai Mắt Kiến
toại nguyện. Chị Ba Đào kêu trời không thấu, còn bị Hai Mắt Kiến thưa gởi người
được hưởng nền nhà trả góp ngoài Vành Đai I nay đòi sòng phẳng với mấy hộ dân
lục tục đi sau.
Nhận dạng thật kỹ, chị tôi bị thiệt, bị Hai
Mắt Kiến trên cơ có phần húng hiếp. Đang chức Trưởng phòng, đích thân tôi tới
gặp Bí thư thành ủy. Hôm ấy là một ngày rỗi việc, đẹp trời. Ngồi đợi phòng
khách hơi lâu, không sao. Ngồi đợi hơi lâu vì Bí thư còn phải triệu tập thêm nhiều
đại diện ban ngành đến gặp tôi, có mặt đại diện Nhà đất thành phố.
Đại diện Nhà đất thành phố là một anh chàng ăn
nói lục bà lục bục, chẳng biết khúc quanh chỗ nào? Không biết mặt mũi chị tôi
và Hai Mắt Kiến ra sao? Tại cuộc họp, tôi mạnh dạn truyền đi một thông điệp:
không khéo kẻ cơ hội như Hai Mắt Kiến đục nước, béo cò, còn người đi trước như
chị tôi bị thiệt. Qua đó, việc đền bù giải tỏa khúc quanh được giải quyết vu
vi, tiền đền bù nhóng lên từ hai trăm triệu lên tới bốn trăm triệu đồng. Tưởng
đâu mọi việc đâu vào đó, xong xuôi, không ngờ chị Ba Đào giữ ý gởi đơn khiếu
nại lên tới Trung ương và sinh sự với thằnh Tình, con chị, thật vô cớ.
2 -
Cha mất sớm. Nhà có ba anh
em: Anh Hai chèo ghe, vác mướn, đảm đang việc ruộng vườn. Ba Đào đi cấy vần
công, coi sóc cái quán cóc ven sông gần cầu đúc. Út Cho học trường làng, nhiều
lúc theo chị giâm mạ.
Trời
đâm mây ngang, gió đồng nổi lên cuồn cuộn, mấy tay mạ trôi nổi dập dình, chị
hét ra lửa.Tôi ngồi rúm ró trên bờ giồng che mưa, khóc thúc tha thúc thít. Đồng
chiều, trời quang, mây tạnh, chị không về nhà nghỉ, nhảy qua thửa ruộng khác cắm
cuí bắt công chiều để hôm sau cấy rồi công sớm.
Mười tám tuổi, da thịt căng mây mẩy, tóc chải
tăng gô để dài ngún nguẩy trên tấm lưng ong, chị đẹp, vẻ đẹp u trầm, kín đáo,
nổi trội nhất vùng. Không lâu, cái quán cóc gần cầu đúc thành tựu điểm của cánh
đàn ông chưa vợ. Tốp ở Ngã ba xóm ngọn đổ ra, có mặt Phong anh Hai cháu đích
tôn ông Biện Nhạn đất đai cò bay thẳng cánh, ăn học đàng hoàng nhưng bị chị Ba
Đào liệt vào loại đía, ma ranh. Khác hơn Sáu Nhỏ Lung Ngang mộc mạc, chân
phương, Phong Anh Hai chảy chuốt, bóng bảy, chạy bàn, giúp việc. Sáu Nhỏ Lung
Ngang mỗi lần dừng ở quán hồi lâu liền lội lếch thếch tới nhà tôi chơi.
Tóc xoăn, mặt vuông chữ điền, đầu tấp dầu Picantin
bóng dợn. Sáu Nhỏ phụ việc đồng án với anh tôi, phát dọn miếng thổ cư bịt bùng
lau sậy làm nơi ẩn náu cho loại chồn đèn, chồn cáo cộc ban đêm rình rập chuồng
gà, chuồng vịt thành nỗi ám ảnh má tôi.
Có lần Sáu Nhỏ quá giang ghe đánh cá ra Hòn Khoai bẻ đem về một nón lá trái
chùm kết màu đen nâu, dèn dẹt “tặng Út Cho gội đầu”. Tôi nấu trái chùm kết sôi
lên mấy đận, Chị Ba Đào ăn theo, gội đầu. Tóc được gội bằng trái chùm kết óng ả,
đen mượt, Sáu Nhỏ như bị Ba Đào thôi miên, chết mê chết mệt.
Đám ăn trầu uống rượu Sáu Nhỏ - Ba Đào không
lâu, cận Tết Nguyên đán, xảy ra chuyện lùm xùm, ê chề: Chị Ba Đào theo trai, bỏ
lại Sáu Nhỏ cù bơ cù bấc. Người chị dâng hiến tuổi thanh xuân không ai khác ngoài
Phong Anh Hai cháu đích tôn ông Biện Nhạn ở Ngã ba xóm ngọn.
Gia đình tôi một phen rối tung, rối mù: Má
tôi ngất xỉu ngoài đồng, nếu không có tôi theo má giâm mạ, sinh mạng má không biết
ra sao? Anh Hai tôi nghỉ việc đồng án đổ ba ngày đường chèo chống chở má tới
vùng Tháp Vĩnh Hưng, tìm chị. (Nghe nói phong phanh Phong Anh Hai có người cha
nuôi ở tận Tháp Vĩnh Hưng).
Những ngày ở nhà một mình, hàng quán xếp xó,
lạnh tanh. Đêm ngủ không được, tôi ra ngoài ngồi đếm sao trời. Đêm giáp Tết tối
bưng. Lập lòe ánh đom đóm. Sao trời từng chùm lung linh rơi rụng từng chiếc một.
Đợi một lúc thấy sao băng. Ngôi sao băng nào cũng nhấp nha nhấp nháy kéo thành
vệt lửa tua tủa trước khi lụi tàn. Anh Sáu Nhỏ ở đâu?
Không vào chùa tu hành khi bị ẩn ức, buồn
phiền lúc người mình yêu ôm gói sang thuyền khác, Sáu Nhỏ chọn cho mình việc đi
giữ trâu “len” trên đồng Kinh Hội Đồng Thành. Giữa đồng năn sập dài tới chân
mây, xanh ngăn ngắt, lỗ chỗ hầm trâu sình bùn, Sáu Nhỏ dựng gian chòi phơi nắng
phơi mưa, không đếm sao trời như tôi, để tưởng nhớ Ba Đào một thời thương
nhớ...
Cho tới khi xuồng anh Hai chở má và chị Ba
Đào về tới nơi, Sáu Nhỏ có mặt. Không nói. không rằng, hôm sau, Sáu dẫn theo ba
má, vài người bạn giữ trâu “len” tới nhà tôi. Tội nghiệp ba má Sáu Nhỏ ngồi đực
ra giữa nhà. Má tôi ái ngại, thẫn người vì con gái mình không còn là cô gái da
thịt mây mẩy, đầu chải tăng gô như trước kia. Ba Đào bụng mang dạ chữa núp miết
sau bếp cho tới lúc dọn ăn mới bước ra chào khách.
Ra Giêng nhưng hãy còn không khí Tết, bữa tiệc
đạm bạc có hai dĩa thịt vịt trộn gỏi bắp chuối vườn, vài con chuột đồng nướng xã
ớt, cá kho, củ hủ dừa xào rắn ri cá bày ra...Ăn uống xong, chị xách gói xuống
chiếc xuồng ba lá cùng Sáu Nhỏ bơi về
nhà chồng. Má khóc không phải vì thương xót, chia ly con gái, má khóc vì thương
Sáu Nhỏ một mực chọn Ba Đào ăn đời ở kiếp, ai nói gì, mặc ai...
Sau đám cưới không lâu, Lung Ngang vào mùa
tùng quân như mở hội. Không biết vui hay buồn tình thế nào, Sáu Nhỏ khăn gói
lên đường gởi lại đứa con trai bé bỏng và người đàn bà tiều tụy, ngóng trông...
3 - Thằng Tình được sinh ra lúc giải phóng thóc
cao gạo kém. Năm tuổi, theo mẹ ra chợ ở, biết cầm tờ vé số mời mọc khách qua
đường. Mươi mười tuổi, đươc bà ngoại, cậu Hai đưa lên Sài Gòn học nghề sửa xe
hon đa.
Bốn năm sau, một buổi chiều tan tầm, thợ học
nghề phè cánh nhạn. Được bạn chở trên chiếc tem lửa tân trang của khách hàng, xe
chưa có nắp đậy xăng, dây điện ghim thẳng vào đầu puji, nẹt lửa, nhậu xong quán
nhậu gần hãng Ba Son, thằng bạn choai choai cùng học nghề chở Tình về chỗ nghỉ.
Xe va cột điện đánh rầm một tiếng khô không khốc. Thằng bạn choai choai giữ lái
vuột ra khỏi ngọn lửa đứng như trời trồng. Tình bị bánh xe sau đè bẹp gí xuống
đất. Lửa bắt xăng từ chiếc bình không nắp cháy phừng lên. Cố ngoi ra vuột lửa
nhưng ánh lửa liếm hết hai ống quần, leo lên tới áo...
Đường vắng. Những người cứu Tình ra khỏi lửa về
bệnh viện chấn thương chỉnh hình là hai anh Công an phường. Tỉnh dậy, cảm giác
da thắt lưng bắt đầu chảy xệ, tuột ra. Cái nóng nướng chín từng tế bào da thịt...
Tình nằm như con chuột lột, tênh hênh.
Hai hôm sau, má và cậu Hai lên tới. Cậu Hai hồn vía bay hết lên mây,
chạy vạy chữa trị cho cháu được mấy hôm phải quay về quê lấy cớ lo thuốc men
cho bà ngoại. Kỳ thưc, cậu Hai không quen tiểu tiện trong bệnh viện đông người.
Ba ngày ở bệnh viện, Hai nín đái, nín ỉa... Còn lại một mình má thường ngồi
trong góc tối, nghẹn ngào. Tiền? Viện phí ngày, đêm lên tới 150.000 đồng tiền
phòng ở, thêm tiền thuốc thang, ăn uống? Gạo mang theo đựng trong mấy lon gô đổ
ra từng nhúm nhỏ trộn lẫn cao lương, khoai bắp. Một bóng hồng chập chờn chỗ
Tình ngày hai, ba lần. Mỗi lần cô Y tá má lúm đồng tiền đáng tuổi chị thằng
Tình, chăm sóc, rửa ráy, chậm bông gòn vào vết đau... Tình vùng vẫy, đau đớn.
Một hôm cô Y tá xoa xoa vào vùng kín của bệnh nhân, tay cầm cây cặp gắp bằng i
nóc lật lựa con cu xếp de của thẳng Tình ngóc dậy, ngó xéo về phía mình, cô Y
tá nói khẽ: “Không sao. Còn có con được.
Không sao!”. Lần đầu tiên, Tình nhoẻn miệng cười với má. Má giấu đi niềm xúc
động, cười như mếu...
Ngày gần xuất viện, chị tôi phải xoay xở sáu triệu
bạc đóng tiền viện phí (trong lúc vàng hai trăm năm mươi ngàn đồng một lượng). Họ
hàng người cho mượn, người cho không. Chị tôi ngửa nón xin khách thập phương
thương tình cứu giúp. Cộng ông chủ xe tem lửa, thằng bạn choai choai lái hon
đa, bè bạn học nghề sửa chữa máy móc, thằng Tình điều trị cầm chừng...Tôi ăn
không ngon, ngủ không yên trước tình cảnh ấy. Trong cái khó ló cái khôn: Tôi
ngồi “sáng tác” cái đơn trần tình gởi Ban Giám đốc Bệnh viện. Một đời viết lách
của tôi, cộng hồi học trường làng, học hết cấp ba phổ thông, kể cả ngối nắn nót
viết bài diễn văn nói về thành tựu của ngành Văn hóa cho sếp đọc, không bằng. Tôi
gạch, xóa, thêm, bớt, khó khăn nhất vẫn ở chỗ kể lể Tình là con Sáu Nhỏ, liệt
sĩ, người Lung Ngang, xã Khánh Bình, hy sinh khi ôm bộc phá diệt lô cốt tiền
tiêu đồn Vàm Đầm... May mắn thay, Ban giám đốc Bệnh viện đọc qua cái đơn trần
tình của tôi, chị tôi được miễn viện phí!
4 - Chuyện ra nông nỗi... Vượt qua... Cho đền
lúc vợ chồng thằng Tình sắp sinh nở đứa con đầu lòng, điêu đứng. “Mầy im hơi
lặng tiếng tức mầy chịu mức đền bù giải tỏa chỉ có bao nhiêu đó thôi. Hai trăm
triệu đồng. Không lấy. Mầy ngu”. Thằng
Tình sừng cồ: “Má vật lấy keo, trèo lấy mái. Theo con, được, đền bù mức đó,
được”. Dừng, Tình tiếp: “Giỏi, cho má nghe lời cô Mười thẩm phán thưa ra Trung
ương đi. Ai đâu rảnh, xử?”. Nghe Tình lý sự, chị sấn sả: “Lấy thêm một tỷ chia
hai cho cô Mười vẫn lời. Mầy đạp cứt, mắc mưu Hai Mắt Kiến. Mầy ngu”. Lâu nay
thằng Tình hiền khô, mẹ đặt đâu ngồi đó, đặc biệt vượt qua tai nạn một lần bị
phỏng nặng chết người, Tình nghe theo má răm rắp. Thế mà bây giờ ... chưa kể
con dâu nghinh nghỉnh với mẹ chồng do một năm đầu ấp tay gối điều nghiên kỹ, không
biết mặt cha chồng ở đâu? Sẵn tay xách thùng đồ nghề bật nắp, văng ra búa xua bù
lon, con tán rơi trúng chân má. Lỗi rồi. Tình trở bộ: “Má tha lỗi cho con đi má
. Một lần thôi mà! Má tha thứ cho con!”. Nhưng đã muộn. Chị giảy nảy lên đong đỏng
như nhảy vào lửa. Nết chị phải biết, buộc vợ chồng thằng Tình ra khỏi nhà, nói:
“Một đi. Hai đi. Đi mau... Tao coi vợ chồng mày như Hai Mắt Kiến. Cút ngay!”.
Thế là vợ chồng thằng Tình phải xách gói ra khỏi
nhà. Tôi không thể dửng dưng trước tình cảnh ấy của mẹ con chị. Đặc biệt trong
lúc thằng Tình sắp sinh nở đứa con mà lâu nay nó từng mơ ước. Trong xô bồ, bon
chen, vôi vội, vàng vàng cảnh người dưng nước lã, tôi cỡi hon đa chạy cả buổi tìm
gặp vợ chồng thằng Tình mị ngoài Vành đai III, Và rồi sau đó, tôi thường lui
tới san sẻ với vợ chồng thằng cháu gọi tôi bằng dì Út, dẫu biết rằng chị Ba Đào
của tôi không vui.
Nhà trọ. Người chủ nghèo cất nhà ở trong một góc
xa, nhường gian nhà trọ có gác xép lòi ra mặt đường. Đồ nghề sửa xe bày ra dưới
tầng trệt. Vợ chồng Tình ngủ, nghỉ trên gác xép tha hồ đón gió trời. Nhằm chỗ
ngoài rìa xóm mới, quang cảnh vắng hiu. Mỗi lần tới đây (vẫn biết là chỗ tạm,
mai mốt quay về nhà hổng chừng) ngồi nói
chuyện với hai cháu, tôi thích nhìn sao trời, nhớ những vì sao sa dịp Tết nguyên
đán năm ấy, nhớ Ngã ba xóm ngọn, Lung Ngang... Nhớ. Cái gì cũng nhớ. Khi đó, vợ
chồng thằng Tình như bát nước đầy chờ sinh nở một đứa con!
NGUYỄN THANH
__________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét