Hà Nội bây giờ đẹp lắm phải
không em
Thu đã phố đã hong vàng lên
ruộm
Phiến lá nghiêng giữa lưng
trời uốn lượn
Dợn khẽ khàng trên hương tóc
người qua
Hà Nội mơ màng trong mắt phố
người xa
Như một nét yêu kiều trên bức
vẽ
Chút chênh vênh nắng như vờn
rất nhẹ
Gió như cầm hương dại ấm vào
tay
Cốc bia vàng góc phố vẫn
nghiêng say
Cho mắt thả vào men mùa ngơ
ngác
Ngỡ tiên ông phất trần trên
gót hạc
Vẽ một vòng hoa mộng giữa
ngàn xanh
Em có hờn khi mắt lá long
lanh
Cho một khắc chiều như vào
hoang định
Tiếng chuông xa khoác lên
ngày u tịnh
Cánh sâm cầm gọi gió cuộn
chiều đi
THÊM MỘT LẦN
Thêm một lần thêm ngọn nến
lung linh
Trong mắt nhớ sắt se chiều
hoa dại
Bóng thời gian chong dài thêm
mắt đợi
Thêm một lần ai ước vẹn lòng
ai
Ngày như đếm ngày đi trong
men đắm
Nắng bên hiên khao khát một
miền say
Dấu chân tìm theo ngọn gió
heo may
Người khẽ hát một câu…mùa hoa
cải
Kia sóng sánh cốc bia vàng
bên phố
Có niềm vui nhè nhẹ ở trong
lòng
Mắt ai thơm ngào ngạt ủ hương
nồng
Từng tay ngón khép theo vòng
như thể…
Đừng thổi nến…hãy cứ mềm như
thế
Tiếng thu sang man mác động
triền môi
Nét ưu trầm thơ thoảng phía
xa xôi
Ngày như ngắn
Ngày rơi
Vời vợi mắt…
NGƯỜI THƠ
Người thơ không biết giận lâu
Người thơ cũng chẳng cơ cầu
nắng mưa
Người thơ theo cánh gió đưa
Bao nhiêu hương cũng chẳng
thừa giấc say
Người thơ cứ thích thương vay
Chuyện nhân gian cứ chất đầy
trong tim
Ngày đêm vật vã nổi chìm
Câu thương lời nhớ cứ tìm đến
nhau
Người thơ có lắm nỗi đau
Dọc ngang nào những nông sâu
tình đời
Người thơ đắp mông cao vời
Gom cho bằng hết khóc cười
nổi nênh
Mặc bao xốc xủi gập ghềnh
Người thơ cứ mải bông bềnh
gió trăng
ĐÀM LAN
___________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét