BÊN ĐỀN CỔ ANGKOR
Chạm vào phế hoang
Rừng trổ đền lấn sống
Tiếng chim chao theo lá rụng
Rờn rờn hư không
Chìm vào điệp trùng đá chất chồng
Dựng xây chưa giải được
Sờ hoa văn mấy ngàn năm trước
Sững sờ
Đã qua rồi mùa khô
Mưa lồng miền côi cút
Đền dựng trống hàng hàng mật thất
Rêu kín tượng người
Tôi đi trong thành quách một thời
Đá đan cài cổ thụ
Nghe gió hú
Lạnh luồn vào xác câm!
BẤT CHỢT QUÊ XƯA
Vẫn cũ bên mái nhà bỏ đi
Bụi tre gai lâu đời trẻ trung gai góc
Lá rụng chôn gốc mình
Giữ cánh diều chao xuống
Đám trẻ la hét rồi cũng lặng thinh
Hình như không khô ánh mắt
Gió đầm đìa thổi vào đám gai thản nhiên
Nơi giẫy giụa cánh diều
Cứ kéo xuống hoài những nỗi buồn
Cứ đưa lên hoài những cây móc hụt
Rướm máu những vết cào
Đám trẻ trên đất rêu tìm phép
Vẫn cũ bên mái nhà bỏ đi
Bụi tre gai lâu đời trẻ trung gai góc
Có xác diều tôi nằm
Rã trong mộ lá…
Tôi rớt nước mắt vào tuổi thơ mình
Ai huơ dao ruồng hoang
Cánh diều no căng ngực gió
Bay lên, bay lên…
NƠI MONG VỀ LẠI
Đâu thể ví lục bình trôi nước đẩy
Lục bình vừa trôi vừa trổ hoa
Ta trôi nhiều nơi nước xuôi nước xoáy
Chẳng trổ hoa nào, sóng dập gần xa
Nghe tin bạn bè quê quán cũ
Bận ruộng vườn vẫn đọc
Lục Vân Tiên Kẻ níu đạo, người níu đời lánh dữ
Dù chẳng ai mơ làm Phật làm Tiên
Con sáo sang sông ngày mưa xối
Giờ sáo đầy đàn con cháu tung tăng
Bếp tro tàn thoảng khi vương phớt khói
Gặp người quen ta, sực nhớ lời thăm
Lắm lúc thèm dưới bóng tre bóng trúc
Bạn bè vui chiếu trải, tách trà con
Thăm người cũ nhìn nhau cười ngất
Chuyện thời hoa lá ánh trăng non !
Nơi mới biết thấm nơi sâu nơi cạn
Có nơi ta rời bỏ lại mong về
Bao năm chen chỗ ngồi chỗ đứng
Giật mình.
Chưa chín một nồi kê !
PHẠM NGUYÊN THẠCH
________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét