CHIỀU MỸ LONG
Ta đã có một chiều Mỹ Long ấy
Bên bến đình áo em đỏ bờ xuân
Mưa tíu tít trên vai gầy guộc nhớ
Ta bưởi bòng trơn trợt những bước chân.
Năm tháng ạ ! Xa rồi những vạt nắng
Từng nghiêng theo buổi chợ muộn em về
Ta chẳng dám giả đò mua chanh bán khế
Đêm cúng đình hụt hẫng giữa chiêm bao
Ta đã có một chiều thương nhớ đến
Và nhẹ đi như thể chẳng ai ngờ
Mưa tháng Bảy chưa đủ là ướt cỏ
Trăng trên đầu gió thổi trong veo
Em xa rồi. Trăng chẳng thể xa theo
Ta ngồi lại cùng Mỹ Long hoài niệm
Mình đã trót thật lòng nhau như đếm
Mưa đang đợi em về tíu tít ướt vai xưa.
THƠ VIẾT GIỮA MÙA MƯA
Em cười tung toé cả trăng sao
Tiếng dế gáy nhú mầm xanh vạt cỏ
Mặt đất mềm hơi thở
Nửa bầu trời trang giấy trắng gập đôi
Dẫu có lắm muộn phiền, sông chẳng thể ngừng trôi
Anh yêu em chưa lúc nào mệt mỏi
Ở một phía mưa bay và tóc rối
Dửng dưng kín mặt đường lạnh ướt những dấu chân
Treo bên trời tình khúc giữa tháng Năm
Lất phất mềm hạt mưa vàng trong nắng
Anh chật ních lòng mình nỗi niềm trống vắng
Theo tích tắc thời gian bền bỉ rớt bên thềm
Những câu thơ anh viết giữa mùa mưa
Em dành đọc những ngày nắng ráo
Giữa đời thường bộn bề bao hư ảo
Em buông tiếng thở dài tung toé câu thơ anh.
GỌI CHIỀU
Gọi chiều như gọi tên em
Bên bờ sông ấy dài thêm con đò
Những hàng phượng đứng buồn xo
Hoa chưa kịp rực đã mùa sang sông.
Gọi chiều giữa lúc bão giông
Nghiêng tay che chắn phía không còn gì
Người đi cuộn nắng theo đi
Để mưa ướt những mùa thi muộn màng.
Gọi chiều như gọi đò sang
Chắc gì trời hửng bão tan người về
Một mai lỡ tỉnh cơn mê
Chỉ mong người kịp lặng nghe gọi chiều.
HỮU NHÂN
____________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét