Ánh mắt anh đã
dưa tôi về vùng ký ức ngày xưa; đưa tôi đến trước ngõ nhà anh. Bên cửa số, anh
ngồi trong đơn sơ nắng chiều, ngoài sân thật nhiều lá me bay, bay ngập cả đường
về trong mơ hồ nuối tiếc.
Tôi lơ ngơ như
thời thơ dại, hoang tưởng những điều mà thực tế đã không xảy ra…để mãi mãi tôi
- anh hai ngả đường song song không giao điểm.
Nụ cười anh có
quyền lực vô biên, luôn trói buộc tim tôi, giam cầm hồn tôi, nuôi dưỡng tuổi
thơ tôi sống mãi với những tháng ngày mơ hồ trong ảo tưởng.
Anh đã đưa tôi
về qua con đường giữa nghĩa trang ma mị. Tôi hồn nhiên đi bên anh suốt con
đường mà ngày xưa tôi chưa hề dám đi qua. Anh đã đưa tôi về những buổi trưa hè
xao xác nắng và lá vàng bay, về trước thềm nhà
rộn tiếng chim ca, hít thở ngọn gió từ vàm sông mát dịu trong đầy ắp
nắng hè, tôi anh cùng bạn bè bày nhiều cây lá, hoa trái chơi cất nhà chòi.
Anh đã đưa tôi
về con đường đến trường với nhiều vườn táo ngọt, chắt chiu nhặt từng quả táo
ngon để dành vào lớp, con đường tan học về, hai đứa cùng bạn bè hái nhiều hoa
dại ven sông. Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in từng giọt nắng chiều vàng ánh
bờ sông, tôi mê mải hái những chùm hoa sao nhái, màu hoa vàng lẫn với màu nắng
chiều trong.
Tôi vẫn nhỏ
bé, ngây ngô, hay khóc khi bị bạn trêu, dễ vui khi thấy anh cười và đến bây giờ
tôi vẫn cứ hồn nhiên, tự tin đi bên anh suốt
con đường ngắn ngủi, quanh co trong cõi nhân gian-con đường “Hạnh phúc-Khổ
đau”. Để rồi đến cuối con đường, tôi bất chợt biết mình mộng mị! Đời người
thoáng chốc… mây bay!
THẢO VI
____________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét