Tiếng nhạc trầm rơi rơi trong
chiều vắng
Gọi tên Người cho ấm một làn
môi
Gió qua chiều man mác cánh
hoa rơi
Ngơ ngẩn những âm thầm trên
lối cũ
Những đêm sương ngước trông
ngàn tinh tú
Tiếng nhạc trầm loang khắp cả
không gian
Dìu dặt những cung tơ vào
giấc ngủ
Trong lung linh hoa nắng một
miền xa
Cứ miên man dào dạt mãi trong
ta
Những âm hưởng tiếng nhạc
trầm thao thiết
Cứ ngân lên những tiếng lòng
da diết
Dẫu bóng Người vẫn biền biệt
mù khơi
CHẲNG BAO GIỜ
Chẳng bao giờ anh tặng một
bông hồng
Cũng chẳng nói lời yêu thương
tha thiết
Chỉ đôi mắt lặng im mà da
diết
Đã đủ rồi, tất cả hướng về em
Chẳng bao giờ mình đến một
quán kem
Cũng chẳng phút sóng đôi trên
hè phố
Chỉ lơ thơ từng hồi chuông
rất nhỏ
Chuyện vu vơ mà dịu ấm cả
lòng
Chẳng bao giờ em thốt tiếng
nhớ mong
Chuyện năm tháng cũng không
lời nhắc nhở
Chỉ miên man lắng mình trong
nhịp thở
Khi bồi hồi nghe nhoi nhói
trong tim
Chuyện chúng mình chắc chẳng
mấy ai tin
Đâu lại có một tình thơ đến
thế
Chỉ chúng ta trong chốn đời
dâu bể
Rất tin mình mãi mãi vọng về
nhau
ANH ĐI
Anh đi
Như một làn hơi
Thấp thoáng phía chân trời
Xanh thẳm
Biển vẫn rì rào
Ngàn cơn sóng khát
Gọi vào hư vô
Một tiếng hời thao thiết
Anh đi
Như một người bất chợt
Quẳng chiếc gánh xuống ven
đường
Lẫn vào trời xanh mây trắng
Lâng lâng
Gió vẫn miên man
Thì thầm trong những hoàng
hôn
Lời kể
Một câu chuyện đời
Dang dở…
Ngày đi…
Môi người…
Nghe…
ĐÀM LAN
___________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét