Tám giờ rưỡi tối, anh Thành
đưa tôi ra bến xe miền Tây. Sáu năm rồi tôi chưa đón Tết ở Việt Nam. Bôn ba đó
đây, đến khi chồn chân mỏi gối lại chợt nhớ mình còn có ba có má, còn có một
căn nhà và một vườn kiểng êm đềm ở miệt cù lao. Ừ, thì về đi. Về cho cảm giác
là mình còn có nhà, còn có người đợi trông.
Đêm ba mươi Sài Gòn se lạnh. Gió
đầu xuân mơn mởn lành lạnh trong lòng. Chuyến xe giường nằm Phương Trang về Hồng
Ngự xuất bến lúc chín giờ rưỡi đầy nhóc nhách khách. Nháo nhác những hành khách
đón chuyến cuối cùng của năm với hành lý lỉnh kỉnh. Ai cũng cố công cụ bị quà
cáp cho người thân. Ngặt nỗi đa phần là dân tứ xứ lang bạt, nên khi tha phương
cầu thực thì thấy cái chi cũng muốn sắm sửa cho mát mặt đẹp mày.
Đã qua tháng hai dương lịch, vậy
mà vẫn có một vài người mang về mấy tờ lịch năm 2016 cho gia đình. Anh lơ xe quạu
quọ vì phải chất hàng vào hầm xe nghẹt cứng hành lý, nặng lời hoạnh họe, chứ
qua năm rồi còn cho lịch, bộ bà mua lịch ế ngoài chợ à, hay của thừa mà đem cho
đem biếu vậy bà nội? Gặp chị nọ không vừa, chửi đổng anh chàng. Tao cho ai thì mặc
xác tao, động phạm đến ông bà ông vãi nhà mày à? Rồi
quay qua than thở với tôi, đi làm miết ngoài khu công nghiệp Bình Dương, công
ty tặng quà Tết, chứ có phải đồ nát đồ hư đâu mà nó nỡ lòng nào nói vậy. Ừ, thì cứ gói ghém cho đầy ắp giỏ quà, giỏ ý giỏ tình khi lỡ bước lang
thang mấy nẻo giang hồ.
Ai về đến bến xe Hồng Ngự thì
cứ nhét thí đại hành lý vào ngăn phía sau của hầm xe.
Ai xuống nửa chừng thì phải chờ anh lơ ghi phiếu dán vào hành lý để đút vào
ngăn trước. Hơn nửa xe là xuống dọc đường. Người thì Mỹ Hội, kẻ thì Mỹ Thọ. Kế
đến là Cao Lãnh, Phong Mỹ, Bình Thạnh, ngã ba Thanh Bình, Doi Lửa. Rồi đến bến
đò Tân Lập Tây, như ba bạn đồng hành khác và tôi.
Ba bạn trẻ đó say quắc cần
câu, tay chân lạng quạng hết sức, vứt bừa đồ đạc vào ngăn, làm anh lơ xe trợn mắt đớ họng. Thấy vậy tôi phải
níu một anh lại, kêu đưa vé cho người ta xem. Sờ khắp hai bên túi quần, anh nọ moi
ra biên lai karaoke nhăn đùm mới chết chứ. Ứ hự ông này, còn trẻ mà sao quậy
quá mạng, biên lai ghi hết hai triệu mấy! Nạt bừa, giỡn hả chú, vé xe đây nè hả?
Thằng chả cười giả lả, lệ phí ăn chơi cuối năm mà ông anh, làm gì lớn chuyện vậy!
Ừ, thì đi mần mướn trên Gia Kiệm để kiếm được chút tiền công từ việc đốn chuối,
xắt thuốc quần quật nên chơi bời cho phỉ tuổi đôi mươi.
Đứng càng ràng kế bên là anh
choai choai đang khoe tướng lên rằng mình là tài xế. Ngó coi bộ anh nọ muốn được
đám tài xế đoái hoài vài câu. Vậy mà thằng lơ xe làm lơ, tỏ vẻ khinh nhờn một
chút. Ông xuống đâu mà nhét con gà vào ngăn sau? Xuống An Long, ông quơ! Ông cố nội, mần ơn để ở ngăn
trước giùm cha ơi! Chết gà tao sao mậy? Nó chết chắc tao chết theo! Ừ, thì năm
mới đem gà đá dễ thường có hơn ba triệu để biếu lấy lòng ông già vợ tương lai. Vợ con cả đời
chứ tiếc chi con gà, hở bạn mình ơi?
Chộn rộn. Nao nức. Nhưng cũng
có chút chi tui tủi sâu thẳm
trong lòng. Những kẻ lang bạt.
Những người lỡ làng. Những số phần thất bại cho giây phút đoàn viên. Đúng giờ,
xe khởi hành. Sài Gòn đã là năm cũ. Năm mới là dặm trường thiên lý miên man.
Xe chạy êm ru. Đèn trong xe lờ
mờ. Mặc kệ. Mệt mỏi. Một vài hành khách xin tấm mền để ủ ấm cho giấc ngủ chập
chờn giữa thời khắc giao nhau của trời đất. Tôi cũng cuộn mình ngủ cho xong. Vậy
là hết năm, luyến tiếc chi thêm chặng đường xa lắm dãi dầu.
Xe đến trạm dừng chân Cái Bè
thì quá nửa khuya. Ai cũng lờ đờ say ngủ. Ăn qua loa tô hủ tiếu dai nhách. Ngơ
ngác nhìn sao đêm giữa bầu trời đêm ba mươi lạnh ngắt. Chắc giờ này ba má đã
cúng giao thừa xong rồi. Chắc mấy đứa cháu đã về nhà của nó, nằm ềnh chờ xem
pháo bông trên ti vi. Chắc mọi người êm đềm trong đêm ba mươi. Tôi cũng giả bộ êm đềm bước lên xe. Bỏ lại sau lưng năm cũ bùi ngùi một cuộc
buồn vui. Nhắm mắt làm ngơ chặng đường dài hun hút.
Đến Cao Lãnh thì nhận tin nhắn
chúc mừng năm mới của anh Thành. Thì ra vừa qua giao thừa. Bên ngoài tối mờ mịt.
Một số gia đình bày mâm trái cây và mứt ra cúng giao thừa. Lảng vảng khói nhang
ngày Tết. Ừ, giao thừa đến thật rồi.
Xe qua hết khúc Mỹ Tân, băng
qua cầu Phong Mỹ. Hai bên đường im thin thít. Tối đen xòe tay không thấy. Hắt
lên dọc đường là những ánh đèn màu vàng nhạt của một vài gia đình thức khuya
đón giao thừa. Lại thấy có bà già quỳ lạy sì sụp cần mẫn trước bàn vọng thiên. Ừ,
thì cầu cho an lành cả năm. Êm đềm tối ba mươi.
Xe vừa qua Thanh Bình. Đoạn đường
tự nhiên lạ lẫm. Người ta phơi ớt đỏ tươi màn đêm. Sực đỏ màu Tết, màu vụ mùa xứ
đầu nguồn sông Tiền ngập lụt phù sa. Tự nhiên thấy lòng âm ấm lạ. Mùi Tết và màu
Tết len vào trong xe. Hình như mình thấy được màu của quê hương mà lâu lắm, biết
bao lâu rồi mình không còn nhớ nữa. Nhớ mùa giáp Tết người ta hái ớt ngoài ruộng
xa, nắng cháy da lưng. Tiếng í ới giành nhau từng bao ớt ngoài vựa, để về lặt
cuống, kiếm áng chừng trăm ngàn tiền công cũng đủ sắm bộ đồ bảnh tỏn ăn diện
ngày Tết…
Trên xe chộn rộn có người xuống
xe. Vài ba người còn lại lấy điện thoại gọi cho người quen. Ai cũng chúc mừng
năm mới, và sau đó là viện ra hàng loạt lý do biện hộ cho việc về trễ. Người phải
lo làm ca cuối, người thì lo chạy thêm chuyến xe tải hàng cho ông chủ, người
khác bô bô rằng họ phải ký thêm hợp đồng năm mới. Ừ, thì đủ các lý do cho cuộc
đời trông có vẻ bận rộn chút mà. Chứ khi buông điện thoại xuống rồi thì chỉ
nghe những tiếng thở dài nhè nhẹ. Giao thừa mà mình còn ở đâu đó mê mải bước
phong trần chông chênh.
Chợt nghe anh lơ réo ai xuống
bến đò Tân Lập Tây thì phải nhanh nhanh ra phía trước. Đứng phía trước mới thấy
xe chạy nghiêng ngả tránh ổ gà đầy rẫy trên đường. Đèn xe sáng trưng, quét
thành vệt sáng loang lổ vào những khoảng sân ai đó có bụi mai nở vàng hực. Anh
chàng lơ xe lẩm bẩm, vậy là mình lại đón Tết xa nhà. Trên chuyến xe chỉ có anh
và tài xế phải đón Tết xa nhà. Tự nhiên thấy buồn buồn, tôi quay qua chúc Tết
hai người. Anh tài xế cười cười làm thinh, anh lơ thì nhìn tôi lạ lẫm, tỷ như
chưa có ai chúc Tết anh bao giờ.
Anh chàng chợt nói khe khẽ,
thôi con chúc chú năm mới phát tài. Trời, mới hồi nãy còn kêu mình bằng anh, vừa
qua giao thừa đã gọi bằng chú. Mình già nhanh như vậy sao ta? Con chúc chú rồi
mà sao chú hổng lì xì cho con? Giỡn hoài vậy mậy, già muốn chết mà muốn lì xì nữa
hả con? Trời, tự nhiên muốn làm con nít mà chú!
Ừ, thì ai cũng muốn được làm con
nít, muốn được nhận lì xì, muốn được ăn Tết vậy mà. Lục tay trong giỏ xách, gửi
biếu thằng nhỏ tờ mười đô Úc. Anh chàng cười khì, cảm ơn anh nhiều. Lộn xộn, hết
chú rồi anh. Đúng là con nít! Ba chàng say rượu đứng phía sau càm ràm, biết vậy
hồi nãy kêu ông này bằng bác thì chắc được nhiều tiền lì xì rồi.
Phải chi còn nhỏ xíu hả ta? Tự
nhiên mình vui lạ. Tết bao giờ cũng có cho và nhận lì xì. Cho và nhận, được và
mất. Thành bại lẽ đời vốn vậy, phải không ta? Thôi thì
mình cứ chúc Tết cho nhau. Hãy chúc cho một đời ruổi rong bỗng nhiên thèm da diết
mùi vị Tết tựa thuở lên mười…
Xe lao vun vút trong màn đêm.
Bến đò Tân Lập Tây như xa như gần. Êm êm chuyến xe đêm giao thừa.
NGUYỄN HỒNG CHÍ
___________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét