Tôi nghe khẽ tiếng em và mùa
xuân
Theo tình từ thuở giêng hai
Mùa xuân còn vướng tóc ai bên
trời
Ru nồng nàn bóng mây trôi
Bâng khuâng chút nắng phớt
môi em hồng
Tình tôi ngày đó thơm nồng
Mây mang hoa nở gió lồng
hương đêm
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm
Gió trao lời nhớ mưa mềm vai
ngoan
Tình em buổi ấy thênh thang
Hoa trao thắm nụ mây ngàn đợi
trăng
Chút tình buổi gió sương
giăng
Nghe trong hơi thở bồng bềnh lời
yêu
Mong manh sương khói dặt dìu
Tay ai níu bóng ngỡ chiều dần xa
Lâng lâng trời đất giao hòa
Tôi nghe khẽ tiếng em và mùa
xuân…
Khi mùa xuân thay áo
Đã thấy xuân về đầy môi mắt
Nắng rất thơm và gió cũng
thật đầy
Tôi cứ ngỡ giữa mênh mông
trời đất
Có một loài bướm trắng đậu tràn
mây
Em chắc nhớ cành mai vàng hé
nụ
Buổi ta trao ngàn cánh hạc
quanh đời
Ôi lộng lẫy sương khói trời
say ngủ
Trôi bồng bềnh theo làn tóc
chơi vơi
Nắng có ngập sân vườn em buổi
ấy
Sao tôi nghe như trời đất
giao mùa
Khi hạnh phúc là bàn tay ngần
ngại
Trong nhau rồi mà vẫn rộn
niềm vui
Sẽ không thấy mùa xuân nầy
thay áo
Vì áo em đã chật chỗ tôi ngồi
Nghe hơi ấm một làn hơi em
thở
Mông mênh đời tình một thoáng
lên ngôi…
Thăm bạn ở núi…
Gửi Tạ Văn Sĩ – Kon
Tum
Thăm nhà bạn ở lưng chừng núi
Con dốc trôi hoài tay đụng
mây
Khói sương tạt bóng chiều
hoang hoải
Níu cả hoàng hôn đầy vốc tay
Bạn vít mây trời về dán ngõ
Nên nắng chiều nghiêng như cánh
chim
Bạn lột cây rừng về theo gió
Nên khói mù sương ngơ ngác
đêm
Gùi dăm quả chuối cùng bầu
rượu
Bạn đãi ta say muốn chết chìm
Uống cả mây trôi cùng tiên
tửu
Nốc hết sương trời bát ngát
đêm
Thấy trăng tròn quá mà cứ ngỡ
Ai mang nhan sắc lạc trên đồi
Hốt cơn mê thả tràn nhung nhớ
Lùa khói bên trời in dấu môi
Đêm mộng quá thành không muốn
ngủ
Hái một trời sương trắng trên
tay
Mai ta đi nhớ đôi bầu vú
Của mênh mang bóng núi rơi
đầy…
NGUYỄN MINH PHÚC
_____________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét