MÙA XUÂN TRÊN ĐẤT CHÍN RỒNG
Em
có nghe tiếng chim chào ngày mới
Nắng
đầu cành vàng sắc lá non tơ
Hoa
khoe sắc làm con tim rộn rã
Lòng
xuyến xao vui như mắt trẻ thơ.
Đô
thị xanh xuôi về Nam Sông Hậu
Tàu
vào ra nhộn nhịp cảng Cái Cui
Cầu
dây văng xuyên hai bờ thế kỷ
Mơ
ước đời người nối những bờ vui.
Em
tươi thắm trong áo dài tha thướt
Phố
ông đồ nét bút tựa mây trôi
Thơm
bánh tét bên nhà lồng chợ cổ
Hoa
Ninh Kiều càng thêm sắc xuân tươi.
Vườn
cò Bằng Lăng đất lành chim về đậu
Rượu
Phong Điền vừa nhắp đã say hương
Dâu
Hạ Châu tươi như màu nắng sớm
Bưởi
Thanh Kiều làm nhớ đất Ô Môn.
Đường
sân bay rộn ràng đưa đón khách
Em
theo anh về thăm đất đồng bằng
Chút
lãng mạn trong bài ca vọng cổ
Xuống
xề rồi mà lòng vẫn bâng khuâng.
Thân
thương lắm cả làng hoa Bà Bộ
Thơm
vô cùng những trà lúa đông xuân
Đường
hoa giăng bao ánh đèn rực rỡ
Ngọt
phù sa lời hẹn chín dòng sông.
VIẾT CHO CON NGÀY CUỐI NĂM
Ngày
con đi căn nhà xưa bỗng vắng
Hàng
cây khô chiếc lá rụng chớm đông
Chùm
tigôn trước sân nhà rực đỏ
Những
bông tim làm ai đó nao lòng.
Ngày
con đi tuổi mười lăm nhỏ bé
Tám
năm trôi biển cạn thật vô cùng
Bao
mùa nắng con thành chàng trai trẻ
Biết
có yêu người yêu đất nước bao dung?
Có
những lúc giựt mình nghe bão đến
Tuyết
mịt mù trời lạnh chục độ âm
Con
đâu biết quê nhà con bấc thổi
Ba
ngồi nhìn đôi mắt dõi xa xăm.
Con
lại về chiếc ba lô nhẹ hẩng
Đôi
giầy mòn hơi muối mặn đại dương
Ba
đâu mong gì những điều con học được
Chỉ
mong tấm lòng giữ mãi lửa yêu thương.
Căn
phòng nhỏ ba vừa thay chăn mới
Con
nằm chưa ấm chổ lại đi rồi
Nhớ
thương con trong lòng ba giấu kỷ
Sợ
con chạnh lòng mẹ lại lệ rơi.
Lại
thêm những tháng năm chờ đợi
Con
chim non rời tổ đã bay xa
Hãy
tung cánh trên bao miền đất lạ
Cánh
chim bằng nào sợ những phong ba.
HẠT
BỤI MÙA XUÂN
Về
theo hạt bụi thời gian
Tuổi xuân chợt chảy miên man qua cầu
Sông dài mấy nhánh bể dâu
Tôi neo tình cũ nhuốm màu xanh rêu.
Về
theo từng bước chân xiêu
Một thời xuân sắc em theo chân người
Tóc dài trắng ngọn gió rơi
Tình xuân tỉnh lặng bên trời hoan ca.
Về
theo mùa cưới đỏ hoa
Đàn chim viễn xứ bay qua nghìn trùng
Còn thơm một đóa phù dung
Mắt xưa còn dõi bóng rừng núi xa.
Về
theo ngọn khói giang hà
Sóng xô từng lớp quê nhà biệt tăm
Tóc xuân nửa hạt bụi trầm
Tôi - chân cầu cũ lặng thầm nước xuôi.
NGUYỄN AN BÌNH
_______________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét