THÁNG
GIÊNG!
Tháng Giêng gõ cửa
thăm nhà
Dắt theo hương sắc
tình hoa thắm nồng
Thời gian bủn xỉn
đếm đong
Trách chi đào
chẳng phải lòng xuân xanh
Chồi non cựa quậy đầu cành
Nắng xuân lột vỏ hóa thành vàng mơ
Tháng Giêng yểu điệu non tơ
Má đào lúng liếng cho khờ môi ngoan
Lả lơi đào ghẹo xuân sang
Nghe trong kẽ lá đã vàng tiếng chim
Một đời lặn lội anh tìm
Nét duyên em trổ vào giêng trắng ngần
Theo em hái lộc đầu xuân
Giêng non đủng đỉnh bước chân vào chùa
Tháng ngày khéo... thật như đùa
Để cho tháng một đổ thừa tháng Giêng...
XƯA -
NAY
Bốn mùa tất bật mưu sinh
Mượn đầu xuân đáp ân tình trước sau
Tết xưa mừng tuổi chúc nhau
Đôi bên tình thật tích
giầu...
yêu thương
Nâng niu nét đẹp đời thường
Cha ông gìn giữ
chẳng vương bụi trần
Thân tình tìm gặp
tình thân
Như đào, mai gặp
mùa xuân dậy thì...
Tết
nay phong tục lì xì
Có người méo mó... “phong bì cửa sau”
Bạc – quyền – danh – lợi tìm nhau
Mặc cho cái đẹp...
buồn đau đớn lòng!
XUÂN QUÊ!
Xuân nồng để tặng riêng quê
Nên xui cánh én liệng về... phương em
Hương đồng ai lén ủ men
Dùng dằng khách lạ người quen... chẳng đành
Xuân quê phơi vạt nắng lành
Tàu cau khua gió quét xanh trời chiều
Cá vui giỡn bóng chân bèo
Giây trầu hóng chuyện ngọn trèo sang xuân
Bánh chưng gói cả quây quần
Lửa hồng luộc chín chuyện gần chuyện xưa
Mẹ già cười móm giao thừa
Trẻ mong Tết thuở đào chưa đến kỳ
Xuân quê mơn mởn dậy thì
Thả vào Giêng nét nhu mì non tơ
Nhớ đêm nhòe bóng sương mờ
Gầu dây múc ánh trăng mơ cùng người
Em trao mới nửa nụ cười
Duyên quê đã ngấm một đời tỉnh say
Trả duyên em tháng năm vay
Để thôi mắc nợ tình ngày xuân quê!
NGUYỄN XUÂN MÔN
______________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét