VỀ BÚNG BÌNH THIÊN
Về lại quê em vào tháng chín
Điên điển vàng bông nước trắng đồng
Chái bếp nhà ai lên sợi khói
Sao chỉ mình ta với nhớ mong
Mấy chiếc xuồng con bơi thấp thoáng
Có màu áo tím của em xưa
Có con gió lạc chiều An Phú
Qua Búng Bình Thiên lắc rắc mưa
Em vẫn thẹn thùng như thuở trước
Mắt buồn nhìn tận mãi xa xôi
Ta đâu ước hẹn mà như đã
Mắc nợ tình em một nụ cười
TÂM SỰ VỚI EM
Quê hương đã qua mùa chinh chiến
Vẫn còn đọng lại nỗi buồn xưa
Em giấu đời mình trong nuối tiếc
Chiều xuống mình ta, chợ Hàng Dừa
Mùa hè tám chín rời Tham Tướng
Bỏ lại Cần Thơ phía trời xa
Kỷ niệm học trò vù trôi mất
Đã lỡ tình nhau một chuyến phà
Mấy chục năm rồi nơi đất khách
Yêu dấu một thời chỉ chiêm bao
Ta nhìn hạnh phúc mà bật khóc
Vết thương đau sao lại ngọt ngào
Đôi lúc muốn dửng dưng thế sự
Nhưng dòng đời đâu có ngừng trôi
Ôi, vinh nhục những ai từng trải
Mộng phù du của một kiếp người
Thôi em nhé, chuyện đời cứ để
Như trời đang làm chuyện nắng mưa
Vài trăm năm biết ai còn nhắc
Chuyện hôm nay đau khổ quá thừa !
CÁM ƠN ĐỜI CÒN SỰ THẬT
Đời cho ta vay nhiều lắm
Tình yêu, danh lợi, khổ đau
Kiếp nầy, ta xin mắc nợ
Vốn, lời trả ở kiếp sau!
Mẹ, cha nuôi ta khôn lớn
Cắm sào mới biết sông sâu
Ta làm thơ tặng người lạ
Bao giờ tặng mẹ cha đâu!
Trên đời, sống không bè bạn
Như là ở tù chung thân
Trên đời, sống không yêu được
Như chết lấy gì ăn năn!
Cám ơn đời còn sự thật
Cám ơn những con thiêu thân
Chúng ta đang điên hay tỉnh
Nói, làm trái với lương tâm!
Vui sao, nhìn mai nở rộ
Buồn sao, nhìn lá vàng rơi
Cám ơn em còn dòng lệ
Khóc nhau dẫu lệch góc đời!
TRÚC THANH TÂM
___________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét