Đó là khi cơn ngủ oằn mình
tôi thảy vào đêm những mê thường trầm tích
những dấu chân thành phố đi vắng
đôi mắt đã không còn phủ phục giấc mơ
ngày vừa cạn đáy
có lẽ phải rót vào bình minh những cuộc vui ẩn dụ
khi hình hài thời gian đã lãng quên phím mùa
bài thơ được sinh ra từ lòng đêm trắng
luồn vào kí ức là những dự cảm xa xăm
tôi để lại trống không như một vết tích
lội qua triền ngày vừa cũ
đóa cuối mùa khóc bằng những nhạt hương
một ngày tìm về những tịch liêu
chân dung em là những ngập ngừng khói thuốc
một ngày vác bóng mình uống một cơn mưa
bài thơ ban xưa chết trong yên lặng
từ góc nghiêng thành phố, em đánh rơi tiếng thở
tôi lặng lẽ ngồi ru đoạn đường gầy
nơi xác ngày ngập rụng sân đêm
VẾT
TÍCH CỦA MÙA HÈ
Tôi gọi đợt nắng về dưới một cánh đồng cỏ
nơi những chiếc lá nằm úp mặt
mùa hè trôi qua nhanh như một câu cảm thán
không còn ai nói về cơn mưa rũ chết hôm qua
trở lại dấu tích của những ngày bức bối
nghe thời gian khóc rách cả con đường
trong ký ức bạc màu đến rã mặt
bầy ve sầu hát cạn giấc mơ của ngày mai
tôi nhớ về trận mưa cuối cùng của tháng Tám
những đêm lệch xô chăn gối
xác tiếng nói mớ được triệu hồi
tôi đếm nỗi cô đơn bằng cơn buồn mê sảng
những ý nghĩ được phó thác cho danh từ nói về em
trong vết tích mùa hè, em hiện ra bằng hư ảnh
nơi đêm, đóa ngọc lan chạy đi tìm mùi hương cũ
tôi chờ đợi điều gì khi chạm ngõ vàng võ?
sự im lặng đã xê dịch những hoài niệm nguyên sinh
thử hình dung về muộn màng nhịp thở
mùa hè đọng lại trên môi nhau từng câu ca cũ
tôi lẳng lặng quẫy đời mình về con phố
bên ô cửa sáng đèn, một giấc ngủ rệu nghiêng
VẾT CẮT
Nhặt vào đêm câu hát
chạm lồng ngực đau khan
bên cuộc vui hiến tế
tôi chạm những phai tàn
em như một vết cắt
cứa nhẹ gót tháng năm
mùa rơi thành kí ức
khóc phủ dấu chân rằm
gọi mây ngày nắng lửa
tôi tựa những khoảng không
em qua miền mưa trắng
rót rơi cơn xoay mòng
muốn chạy qua hoài niệm
nhặt lại đời hồn nhiên
nơi cơn buồn biển động
em là đóa môi mềm
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét