TRĂNG ĐI
Thuở
trăng đi
lưng
còng thấp hơn ngồng đêm mới nhú
đôi
chân nguệch ngoạc gió
khỏa
ngần sương
ríu
ri trời cung bậc
Dải yêu đương rực rỡ sắc vàng
nấp dưới nhập nhoạng tiếng lá
lẫn vào đàn sao lạ
và nguồn thơ lừng lựng nguyên rằm
Đôi cánh mùa trăng
nhìn xuyên qua nụ non chồi mởn
mỏng manh hồn hoa niên
dát ngọc tình duyên
hồ mơ lời dối trá
ướt nhẹp mi trầm cong lả
Đêm cuối lòng
dài hơn giấc mơ vô vọng
thẳm sâu bồi hồi dậy nhớ
Thuở trăng đi
dồn chật gió sương
ngồng đêm trổ hoa mong đợi
miên viễn ngày về
LỜI RU TRÊN SÔNG
Tre
xanh vấp ngọn chiều vàng
vướng
câu luyến láy mơn man xuân thì
men
sông gỡ sợi tình si
thả
rong triền mắt khúc tri ân đời
Tiếng
quê tím đọt mồng tơi
bờ
leo níu giữ trọn lời ru xưa
chiều
chiều nhớ buổi đón đưa
à
ơi nắng tắt người chưa thấy về
Nghiêng
vai gió bóng mây kề
mượt
mềm áo lụa tóc thề ngày xa
giọng
quê ngấm giọt phù sa
tròn
nôi một thuở câu ca ngọt bùi
Dòng
trôi từ độ mùa vui
đò
ai vỗ nhịp ngân xuôi mái chiều
bổng
trầm gieo hạt mầm yêu
lòng
sông biếc lộc gợi điều trăm năm
NHỮNG NGÀY TRÊN ĐẢO
Mặt
trời rẽ nước lên cao
từ
xa xanh biển nhú màu đỏ tươi
bình
minh chói lóa trùng khơi
soi
tàu quen lạ lòng người thực hư
Khuya
vàng tiếng mẹ ầu ư
choàng
vai đảo áo trăng từ độ xuân
sóng
lao xao gió bâng khuâng
bình
yên chợp mắt thâm quầng nỗi đêm
Lời
ru máu chảy ruột mềm
ngấm
lòng biển mặn sâu thêm nghĩa tình
câu
ca ngực đảo tim mình
ngàn
năm vẫn đập nuôi hình dáng quê
Bàng
vuông rễ cắm lối về
mùa
chim yến lượn bộn bề lối đi
con
đường mây nước thiên di
dấu
chân xa ngái mở suy ngọn nguồn
Đảo
chiều ngân vọng tiếng chuông
giọt
thanh thoát tan nỗi buồn chia xa
những
ngày trên đảo dần qua
trèo
lên đỉnh nhớ còn ta với mình
NGUYỄN BÁ HÒA
_________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét