Vết cắn cánh chuồn quê không đủ rướn người vượt biển
Mẹ xoa dấu bầm dại dột tuổi thơ con
Giấc ngủ ban trưa mỏi mệt mặt trời đè
Đau nan chiếu hằn
Giấc mơ bơi đỏ hỏn.
Đàn cá quen ao không muốn tùy tiện chọn
Sinh ra đã bơi
Bơi suốt cả cuộc đời
Biển nước mặn sao bằng phù sa ngọt
Thích nghi - không cần. Quen lẩn lớp bùn chơi.
Lô lốc sóng trào nuốt nước mắt đánh rơi
Mảnh ván rã tan một thời hy vọng
Chưa từng tập bơi
Những gợn sóng thừa cơ xô chóng mặt
Sừng tê giác nào bấu víu đủ mênh mông?
Chẳng còn tuổi thơ để ỷ lại cánh chuồn chuồn
Con cá cô đơn nhìn giống loài di tản
Vết cắn xưa bây giờ mưng mủ
Hết nửa cuộc đời thấm thía vị đau lan.
Biển sóng dập dồn vẫn thư thả sang trang
Tích tụ đáy sâu những kiếp hờn nằm lại
Giương mắt đếm
Những cánh chuồn chờ cắn rốn kẻ tập bơi.
RỤNG THU
Thu cắn em và thu đánh em
Bằng lá rụng vàng cháy ánh mắt run
Bằng cơn gió đông cào da ghé sớm
Cầm trong tay hình ảnh vụn
Mình sắp dở dang ngày
Mùi hoa sữa nhéo mũi nhắc rằng nó đã từng thơm.
Đã từng hâm nóng cái ôm
Sưởi nốt cái hôn nhặt ra từ quá khứ
Mình là phong thư không chờ tem dán
Bày từng vũng chữ
Như đầm lầy chực kéo chân.
Cái lá héo tàn chẳng xanh lại phải không anh
Nhưng yêu thương diệu kì hơn thế
Chỉ lòng người như thu cũng lạnh lùng mà rụng
Chuyện mình bị cắt
Vụn
vụn
vụn
Chờ ai vá vào đâu?
Ai ráp vào đâu?
Hất nụ cười gượng vào tận đáy sâu
Mình đuổi bắt nhau, có người đã chán
Yêu thương không dựa vào giới hạn hay số lượng
Mà đo bằng lòng
bằng mình
bằng sỏi trong tim bắt đầu đúc thành hình dạng
Cắm vào thu.
Rụng đi anh
Lần cuối cho nhau
Để mọc ánh mắt khát khao cắm vào da thịt mới
Lá trên cành đã từng đẹp khi rơi bị dày vò dưới dép
Sẽ có người thua dẫu chẳng phải trò chơi
Rụng đi thu ơi!
LỠ
Mùa hạt chạy về tụ tập lắng nghe
Câu chuyện đời của loài cây đã lớn
Ai biết ai ngờ ai hay ai đoán
Đâu đó sau lớp vỏ căng đầy đã có vị vô ơn.
Loài cây vươn lên
tàng suy nghĩ xanh rờn
Cá tính là trái thơm, tặng cho đời chút ngọt
Ôi chập chững, ôi buồn
Mùa tụ họp có cả phần chạy loạn
Thời gian đâu cho ai tự chủ hết ngày mình.
Ăm ắp nắng chiều níu đứt chuỗi chông chênh
Kẻ không đáng được cho
Người đang cần dở dang dịp nhận
Tiếc cho hạt mầm trầy xước
Nên đem đo với hạt khác nhẹ cân.
Lỡ mùa này nếu vỏ nứt thì sao?
Hoa hãy nở nha!
Và cây phải lớn
Xin đừng để trái đất đương đau đớn
Chỉ còn màu thứ cỏ vô ơn.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét