Chợt nhận ra
lâu lắm rồi mình chưa được yêu
nên trái tim
cũng dần chai lạnh
có những yêu
thương chợt đến chợt đi
như những
con tàu
ngang sân ga
lặng lẽ
Xa xôi quá một
thoáng mơ phai
chỉ là nắng,
chỉ là mưa, chỉ là những gì quá đỗi bình thường
nhưng sao rụng
vào lòng những nỗi buồn man dại
đôi khi thèm
một cái nắm tay thật chặt
chỉ đơn giản
là giữ một chút ấm áp cho nhau
không vội vã
và đó cũng
là hạnh phúc
Lâu lắm rồi
chưa được nghe một bản nhạc tình đúng nghĩa
nhâm nhi từng
giọt cà phê đắng trên môi
trong những
giây phút bình lặng
mới thấy
lòng mình thiếu vắng một vòng tay
Ai cũng biết
một điều
thời gian đi
qua chẳng bao giờ trở lại
dại khờ nào
rồi cũng sẽ lớn khôn
nhưng với ta
có những dại khờ không bao giờ lớn
nên cứ rong
ruổi đi tìm
một ký ức đã
xa…
SỢI BUỒN
Mùa đông rơi khẽ vào tim
Lật trang ký ức đi tìm tuổi thơ
Qua bao mưa nắng dại khờ
Vầng trăng hé nụ bên bờ gió lay
Yêu thương trăn trở tháng ngày
Xa xôi vạn nẻo làn mây hững hờ
Mộng tàn khi tỉnh cơn mơ
Giữa mùa xa vắng ai chờ lối xưa?
Dùng dằng giận dỗi cơn mưa
Pha trong màu nhớ lưa thưa sợi buồn
LƯỚT ĐÊM
Những ký tự đêm
Gõ từng nhịp lách cách
Ngoài trời mưa bay
Nỗi nhớ rong hoang...
Chênh vênh màu thời gian bong tróc từng mảng trên tường vôi
Niềm yêu thương hoang phế
Đời sải bước qua một gang tay
Sau một giấc ngủ
Hoa tuyết đầy trên tóc
Nền đất sục sôi
Ngọn cỏ héo trồi lên dữ dội
Những mơ hồ vồ lấy tảng mây
Ánh trăng ngây thơ bị bóng đen dẫn dụ
Loang lổ một lối về
Ngôi nhà bỏ hoang
Người đàn bà ngồi ôm con khóc
Giọt nước mắt rơi xuống thành khói bốc lên ngùn ngụt
Người đàn ông trở về giữa cơn mơ thịnh nộ
Tàn tro một cuộc đời.
NGUYỄN HOÀI ÂN
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét