CHỢ CHIỀU
Nắng úa tàn
như đôi mắt mẹ
Chỏng chơ rau
cải bí bầu trơ
Lều che phơ
phất rung làn gió
Ngóng những người qua ngó hững
hờ…
Kiếm sống - mẹ
buồn - sao khó quá!
Miếng vườn
mảnh đất bụm tay khô
Gầy guộc mưa
dầm qua nắng cháy
Đợi phút an thân
dưới nấm mồ!
Lửa khói quê
nhà không kể xiết
Hết đời chồng
lại đến đời con
Nối dòng sinh tử
đau lòng mẹ
Lệ quạnh thầm
khuya giấc mỏi mòn
Thương cảm
khách xa lời an ủi:
- Cháu con sao để tội bà già?
- Thì vậy, số phần ai nấy chịu
Trời dành mẹ
gánh đủ phong ba!
Xe chuyển, cây rừng vương khói bụi
Sạp tre bó
gối mẹ nhìn quanh
Bao nhiêu
loang lổ chen lều rách
Chợ chiều
sắc nắng cứ phân vân!
QUÊ
NGOẠI TÔI ƠI!
Tôi
cất quê xưa tận đáy lòng
Bao
nhiêu năm nhớ một dòng sông
Giấc mơ lặn
hụp thời thơ ấu
Tiếng
ngoại xa mờ nỗi ngóng trông
Đất
phèn xơ xác lúa thưa bông
Dăm người đi mót
giữa mênh mông
Chiều
quạnh hiu chiều mây trắng bạc
Xót
tiếng chim kêu lạc não nùng
Bồ
rau, bụi mía, mấy giồng khoai…
Bà
chắt chiu cùng nỗi đắng cay
Muộn
màng khói bếp đêm chờ sáng
Thương
mình thương cháu, mắt hoen cay
Ngọn đèn dầu
thắp bóng cô đơn
Ông
ngồi ông uống chén rượu khan
Lìa
quê về chợ sao mà nỡ?
Lắng
điệu Xuân tình phút chứa chan!
Có
lần ông đứng ở sân đình
Khấn vái xóm làng thôi chiến chinh
Cho
lễ Kỳ yên đoàn tụ lại
Vang ba hồi trống
đón bình minh…
Đất
nước giờ đây đã thái bình
Thương ông bà khuất cõi u minh
Không thấy được ngày quê khởi sắc
Lúa đồng nước ngọt vút lên xanh
Tôi cất quê xưa tận đáy lòng
Cây ô môi nhỏ chớm đơm bông
Tình yêu nghiêng bóng
dòng sông cũ
Đất mẹ vòng
tay đượm sắc hồng…
QUA CẦU MỸ LỢI THĂM EM
Tháng tám! bồi hồi cây
ô môi phía em
Sao lẫn khuất rặng bần che sắc tím?
Tháng tám! bờ Gò Công chờ phà
chậm đến
Cụm lục bình Cần Đước nhắn tin xa
Những sà lan, tàu kéo sóng trào hoa
Hoa bọt nước buồn thêm ngày cách trở
Sông Soài Rạp xuôi Nam hòa
biển cả
Cửa luồng sâu cuồn cuộn hướng về Đông
Bao thuở ước mơ, lịch sử ngăn dòng
Lý tưởng vẫn tươi nguyên màu hồng thắm
Anh nhớ Bình Xuân,
Tân Tây, Gia Thuận…
Đất vùng ven bùn bãi lắm gian lao
Để có hôm nay mình được gặp nhau
Chuyến phà cuối đếm từng
ngày nặng nhọc
Nghe bác nông dân nói lời tâm đắc:
“Cầu sắp khánh thành, nào có đợi
lâu?
Tui sống một đời bạc tóc, bạc râu
Bước một mạch qua Long An, mãn nguyện
Sản vật ruộng vườn, tài nguyên của biển
Kinh tế dồi dào, phát triển, đầu tư…
Đường sá thông thương, thế mạnh phát huy
Thị xã vươn vai xứng tầm đô
thị!”
… Em đã biết tình yêu
chúng mình bền bĩ
Như dòng sông Soài Rạp chảy miên man
Như tương lai cầu Mỹ Lợi hiên ngang
Cao sừng sững đón người, xe
tấp nập
Đôi bờ đổi thay, trẻ già tươi nét mặt
Gò Công mong giờ đổi thịt
thay da
Tiền Giang ơi! vang tiếng gọi thiết tha
Có nhịp tim anh gởi
lời chân thật
Mừng cây ô môi không
còn lẫn khuất
Bông tím đầy cành, chim hót lao xao
Để anh bên em nhìn mãi cây cầu
Nghiêng bóng soi mình
trăm năm hiện thực…
NGUYỄN
KIM
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét