NGỌN LỬA TÌNH NGƯỜI
Ngọn lửa tình người khép cửa chiến tranh
Chôn thù hận, sống tình người chân thật
Từ ải Nam Quan tới mũi Cà Mau bát ngát
Đất nuôi người, người giữ đất bao dung
Ngọn lửa tình người hào khí giống Tiên Rồng
Trải tự do qua ba miền đất mẹ
Đã lâu rồi, mưa nguồn chớp bể
Tôi ôm nỗi đau nhiệt đới trong cây
Ngọn lửa tình người vẫn thấy áo em bay
Khi nhìn những ánh mắt thân thương đến lớp
Chính vì thế tôi không sao hiểu hết
Hạnh phúc, ước mơ dù rất nhỏ nhoi
Ngọn lửa tình người trong mỗi chúng ta
Một trái tim yêu biết thế nào nhân nghĩa
Ta kiêu hãnh quanh ta còn lớp trẻ
Sánh năm châu bằng tiếng nói Việt Nam
Ngọn lửa tình người lịch sử sẽ sang trang
Và lòng dân như những cơn gió mới
Những người đã chết vì sông núi
Sẽ sống muôn đời với núi sông...
THẾ GIAN
Mộng mơ chi đến kiếp sau
Kiếp nầy gian dối đủ đau lắm rồi
Chữ tâm từ cuộc làm người
Thế gian còn lắm trò đời trái ngang.
CƠN MƯA ĐỜI PHÔI PHAI
Về ngang trường đại học
Vời vợi mắt buồn xưa
Tóc em dài còn để
Lợp bờ vai, nắng thưa!
Hàng cây xanh kỷ niệm
Người cũ đã xa trường
Mười năm, anh trôi nổi
Mười năm, em nhớ thương!
Con đường dài hun hút
Quán cà phê ngày nào
Cô bé mười năm cũ
Giờ đã biết yêu nhau!
Mười năm, anh có lẽ
Hạnh phúc cũng no lòng
Mười năm, em biết khổ
Tình đầu sông, cuối sông!
Xa nhau mười năm đó
Những bão giông cuộc đời
Những đam mê, nông nổi
Nên tình là gương soi!
Biết còn gì để nói
Cho cuộc tình đôi ta
Những ngày xưa hờn dỗi
Những bây giờ xót xa!
Mười năm dài vô tận
Anh treo hoài ước mơ
Mười năm, em chờ đợi
Cùng nhau chung chuyến đò!
Về ngang trường đại học
Anh thấy buồn hơn xưa
Mỗi người đi mỗi ngã
Cuộc đời và cơn mưa!
Ôi, mười năm để nhớ
Hay mười năm để quên
Làm người đâu phải dễ
Dù rằng còn con tim!
Hãy bay đi nỗi nhớ
Trong phấn son cuộc đời
Thương một màu mắt cũ
Cơn mưa đời phôi phai!
TRÚC THANH TÂM
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét