Nhắc đến sắc vàng dễ thường người ta lại
nghĩ đến mùa thu, mùa của làn gió heo may với những nắng vàng, lá vàng ... đã
trở thành những ước lệ kinh điển như thể “con nai vàng ngơ ngác/ Đạp trên lá vàng
khô” (Lưu Trọng Lư), “Ô! hay buồn
vương cây ngô đồng/ Vàng rơi,
vàng rơi thu mênh mông” (Bích Khê)… Nhưng không, bây giờ giữa thì nắng
hạ, trùm lên những cành lá xum xuê của thân cây hoàng yến (muồng hoàng yến)
trên vỉa hè của con đường nhỏ quanh nhà là một màu vàng bất tận. Đó là một sắc
vàng tinh khôi, diễm lệ khiến ta không khỏi ngỡ ngàng, thích thú như thể đang
lạc bước vào một “mùa thu vàng” của Levitan ở một xứ xở bạch dương xa xôi nào
ấy…
Nhớ lại, hồi tuổi thơ ở vùng thượng du
cực bắc, đã có lần ta lặng người đứng ngắm một sắc vàng hoang hoải của một
triền đồi lau phủ bên suối trong ánh tà dương như rót mật. Giữa bao la của núi
rừng, giữa bốn bề chỉ rì rào tiếng suối, xào xạc tiếng lá xen lẫn thanh âm lốc
cốc của mõ trâu ở đâu đó vọng về hòa trong vệt khói lam chiều bảng lảng trên
những nóc nhà mái cọ thấp thoáng dưới chân đồi phía xa xa. Thế đấy, sắc vàng
của chiều sơn cước đầy u tịch, cô liêu cứ ám ảnh và lớn lên trong ta để gợi về
một miền quê đầy thương nhớ với những nắng những gió hoang dại của một thủa thiếu
thời mà da diết khôn nguôi.
Chiều nay, sau một mùa thi đầy âu lo
và căng thẳng đã đi qua, ta mới lại có được những giây phút thảnh thơi để nhẹ
nhàng xuống phố. Thật ra, con đường ấy thường ngày ta vẫn đi qua nhưng nào có
ngó ngàng chi đến để mà thấy, mà thương. Bởi thế, hôm nay mới bất ngờ khi tận
nhìn một bầu trời lộng lẫy, lung linh của sắc màu hoàng yến trong cái nắng chói
chang như lửa đốt của những ngày hè tháng sáu để rồi không khỏi nao lòng, ngẩn
ngơ. Cả một góc đường bỗng rộn ràng, sáng lóa với đủ các gam màu của thanh sắc
vàng tươi. Có cây, chùm hoa mang sắc vàng đậm đà của hoa cải cuối đông. Có cây,
chùm hoa lại lung linh tươi sáng với sắc vàng chanh tựa mai vàng Yên Tử. Có
cây, chùm hoa hình như đã đi qua những ngày mưa nên lại mang màu vàng nhạt tựa
hoa xà cừ sau mùa trút lá… Tất cả những thanh sắc rộn ràng ấy như thể làm cho
không gian bừng lên, xôn xao, rạo rực.
Cùng với nắng, muôn ngàn chùm hoa
hoàng yến đung đưa trong chiều gió hạ như thể đang tưng bừng chuẩn bị cho một carnaval
sắc vàng trên những vòm cây xanh lá dọc con phố nhỏ làm ngỡ ngàng, xao xuyến,
níu giữ bao bước chân người qua. Trong cái ngút ngàn, ngập trời, ngập đất của “lễ
hội” thanh sắc ấy, màu vàng tươi của từng chùm hoa cứ dịu dàng buông xuống dễ
gợi lên trong ta nhiều liên tưởng kì thú. Bạn tôi, người bảo, nó như những bức
rèm mùa hạ rủ xuống để che nắng cho cây. Nhưng cũng có người bảo, nó như những chùm
đèn lồng treo trên đường phố để thi sắc với nắng vàng chói loá. Còn tôi, tôi nhìn
muôn ngàn cánh hoa dát vàng tươi tắn đang làm bừng sáng cả con phố nhỏ, thu hút
hàng trăm hàng ngàn cái nhìn âu yếm, trìu mến, yêu thương của biết bao người
kia thấy như những vũ nữ yêu kiều, đài các mang trên mình bộ xiêm y màu vàng
lộng lẫy để chuẩn bị cho một vũ điệu Chămpa truyền thống trong một festivan
đường phố sắp sửa diễn ra… Thế đấy, mỗi con mắt là một cái nhìn với biết bao liên
tưởng kì thú. Nhưng bao trùm lên cả là một sự yêu thích, say mê.
Tôi chẳng biết hoa hoàng yến từ
đâu đến và hình như nó đến với Hà Nội cũng có phần muộn hơn các vùng đất phương
Nam nhưng sắc hoa ấy bây giờ cũng đã hoà mình vào với muôn sắc của phố phường của
thủ đô yêu quí. Hoa hoàng yến vàng tươi, rực rỡ với từng chùm hoa năm cánh mong
manh hình bầu dục phủ lông mịn màng hòa vào với bao con phố để cùng với nắng, với
gió của những chiều mùa hạ làm ngẩn ngơ, say đắm, lưu luyến biết bao người. Muôn
ngàn cánh hoa vàng rực tươi tắn ấy với từng chùm, từng chùm phủ xuống như tơ
liễu buông mành trên vòm cây xanh lá, đung đưa trong gió hè như thể để hoà sắc
với nắng hạ, làm dịu đi cái nóng oi ả và để lại cho người qua đường cái cảm
giác êm đềm, thanh bình giữa chốn phố phường nhộn nhịp, tấp nập. Dẫu vẫn biết hoa
hoàng yến chẳng quí
phái được như lan, cũng chẳng sực nức ngát hương được như hoa ly, hoa huệ nhưng chỉ cần một sắc vàng
kiêu sang, mỹ miều ấy thôi cũng đủ để lại những ấn tượng khó phai trong
lòng người; khiến không ít kẻ phải đắm say, mê mẩn.
Chiều nay xuống phố, vô tình trông thấy sắc vàng
hoàng yến buông trôi trên những vòm cây xanh lá bên con phố nhỏ, bất giác ta
thấy tuổi thơ hiện về mà trong lòng không tránh khỏi bao nỗi xao xuyến, bâng khuâng. Ngắm biển vàng mênh mông của sắc màu
hoàng yến, ta như thể gặp lại cái màu vàng một thời thơ ấu. Sắc màu ấy cứ ám
ảnh trong nỗi nhớ khôn nguôi với những chiều thơ dại. Thế đấy, chiều nay xuống
phố ta như thể được trở về với những miền cổ tích yêu thương. “Một tấm vé đi
tuổi thơ” trong sắc màu hoàng yến sao mà yêu đến thế. Cái màu vàng nhung nhớ,
cái màu vàng yêu thương đã trở về trong ta để thức dậy cả một trời thương nhớ! Chiều Hà thành, phố nhỏ bên nhà ngập tràn sắc
vàng hoa hoàng yến. Cứ như thế, trong nỗi niềm rưng rưng ấy, bất chợt thấy đâu
đó trong ta lại hiện về khúc hát của Trịnh Công Sơn:
“Em đến bên đời hoa vàng rực rỡ / Nào dễ chóng phai trong lòng nỗi nhớ”…
Giang Hiền Sơn
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét