Cứ lặng thầm trôi đi, những chiều đã qua
Vườn vẫn phơi xanh, hiên vừa úa nắng
Ta nào cố lịm mình trong ảo ảnh
Mà bấp bênh cứ quăng quật sóng lòng.
Có một khẽ khàng như ngày vừa rơi
Phạc phờ ta dòng trôi lầm lũi
Giãi bày cùng ai để ngày thôi tẻ nhạt
Nhìn đâu cũng thấy then cài.
Nhặt lại mình từ phía hôm qua
Những niềm tin rụng chiều già cỗi
Đổ khuôn thừa quẩn quanh mòn lối
Có dìu nhau đến được cuối đường?
Phố vẫn lay và người vẫn xoay
Thì cứ thầm lặng trôi đi, hỡi chiều đã cũ.
KHI LỚP VỎ MÙA THU
Đứng trước nỗi đau cũ
Nghe lớp vỏ mùa thu rơi xuống
Cằn khô lớp đất nầy!
Một cơn mưa đến
Tưới xanh nỗi buồn ủ dưới gương mặt khô khan
Sự ẩm ướt không đủ làm mát thêm đôi mắt
Vốn từ lâu nhừ mỏi…
Nhưng cũng may nhờ có cơn mưa
Làm lạ thêm chút không gian khao khát.
Ta còn mong những lũ mưa dài
Cho những ngày mai
Khi lớp vỏ mùa thu
Thêm lần rơi xuống!
CỬA KHÉP
Cánh cửa khép rồi
Không thấy nhau qua tấm gỗ nâu sẫm
Không nghe nhau qua tấm gỗ nâu sẫm
Trạng thái lạc người
Buồn đến vậy !
Cánh cửa khép rồi
Người con gái một mình ru mưa ngoài kia
Chơi vơi giữa phố vừa trở giấc
Những vệt sáng loang dài hun hút
Tìm bắt
Mong manh.
Cánh cửa khép rồi
Người yêu chẳng còn đợi nhau
Căn phòng cũ siết nỗi đau còn cũ
Một mình loay hoay những trò chơi nhạt
Lắp ráp số phận người.
Cánh cửa khép rồi
Im ỉm chờ đêm mưa qua mau
Ai sẽ mở ra
Ai đón ai ngày mới.
VĨNH THÔNG
[tạp chí Văn nghệ quân đội, số 869]
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét