LỜI TRẦN TÌNH (1)
Có biết khi em thoáng giận hờn,
Hồn nầy réo gọi khúc cô đơn.
Những “Chiều hoang vắng” buồn độc thoại
Và phút “Trộm nhìn” nhung nhớ hơn.
Có hiểu khi em chỉ thoáng buồn,
Là anh khắc khoải với sầu thương,
Lặng ngồi đối bóng, anh thầm hỏi
Mình đã làm gì nhạt phấn hương?
LỜI TRẦN TÌNH (2)
Áo thư sinh hôm nay đành trút bỏ
Bút nghiên ơi, thôi vĩnh biệt từ đây.
Với phong sương ta làm thân lính nhỏ,
Nặng ba-lô nặng tâm sự vơi đầy.
Tiếng Quang Trung nghe đêm ngày réo gọi,
Cửa quân trường rộng mở đón chân anh
Ba tháng cháy da, ba tháng tập tành
Ngày mãn khoá, ngày anh vào chiến trận.
Với Tây Ninh buồn hai mùa mưa nắng,
Hay A-Sao, A-Lưới lũng tử thần,
Rồi Plây-Me, Đồng Tháp đến Thất Sơn,
Gio Linh vẫy và Khe Sanh mời gọi.
Trên chiến trường tử thần về thật vội
Rước mình đi đưa về cõi bên kia,
Viên “kẹo đồng” hay “quả mãng cầu chia”,
Vô tình đấy, cũng đủ lìa đôi ngã.
Em yêu ơi, thôi đừng buồn anh nhá,
Khi anh đi không một tiếng tạ từ.
Chi thế em cho nặng những ưu tư
Lúc anh sống và buồn khi anh chết.
Anh nghèo lắm không gì cho em hết:
Áo sờn vai, quần rách, mũ bạc màu,
Một tình yêu và cả cuộc gian lao
Em chấp nhận! Làm sao em chấp nhận?
Khi thị thành còn nhiều màu son phấn,
Nhiều Boston, nhiều Jazz, nhiều Slow,
Nhiềi Fiat, Mercedes, Peugeot,
Bên kép đẹp và những show tuyệt diệu.
LỜI TRẦN TÌNH (3)
Đọc xong thư, anh hồi âm liền đó
Sợ em yêu mở ngỏ những giận hờn,
Sợ em yêu chối bỏ những van lơn,
Sợ chiều xuống tím hoàng hôn buồn thảm.
Mình cho nhau những ngọt ngào tình cảm,
Không thấy mùi “Biển mặn” của chia tay,
Chỉ thấy mình là một dẫu trong hai,
Mỹ trạng ấy sẽ sống hoài muôn thuở.
Đọc thư em, nghe em buồn lệ nhỏ
Thấy thương nhiều, tiếc bỏ những ngày qua,
Không trọn vui từng giây phút ngọc ngà.
“Mình có lỗi và thật thà xin lỗi”.
Buồn trong em không như cơn gió thổi,
Em yêu ơi! Anh tiếc nuối khôn nguôi,
Em yêu ơi! Mong em hãy tròn vui,
Xoá tan hết những ngậm ngùi, cay đắng.
Em nỡ sao, để anh như mây trắng
Bay bay hoài theo cơn gió buồn tênh
Bay bay hoài, em chẳng chịu làm lành
“Gió hỡi gió cho mây đành thế hở?”
Mong em đừng nghĩ rằng anh không nhớ
Khi miền xa, anh lính chiến dãi dầu.
Bước phiêu bồng qua mấy cuộc bể dâu
Tình vẫn đẹp trong mùa ngâu tháng Bảy.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét