VỀ (4)
Có phải mình chưa hết nghiệp căn,
Nên mãi loanh quanh với nợ nần?
Giữ chặc danh hờ: Tâm trí nặng.
Buông lơi tiếng hão: Nhẹ nhàng thân.
Quần quật chân tay: Chưa khỏi rúng.
Lao lư đầu óc: Quá vài phân.
Ngàn phương rồi cũng về một nẻo,
Từ nay tớ dẹp chuyện quân thần.
Từ nay tớ dẹp chuyện quân thần,
Năm mươi tập sống tuổi mười lăm.
Công danh, thành bại, dường phấn thổ
Sự nghiệp, được thua, hẳn phù vân.
Hắc bạch, thị phi “vờ” cả đấy.
Trắng đen, phải quấy “vịt” đôi phần.
Dẹp quách càn khôn cùng thế sự,
Tớ về chăm sóc lão tình nhân.
Tớ về chăm sóc lão tình nhân,
Tuổi quá năm mươi kịp gọi nhàn.
Bụi chuối, luống cà, thong thả tạo
Con sâu, cái kiến, rạch ròi phân.
Trà thơm dăm chén chiêu nắng sớm,
Rượu ấm vài ly tống mưa thâm.
Ao sâu cá lượn, không người bắt.
Vườn rộng đời trôi, mãn nghiệp căn.
VỀ (5)
Đời vẫn lộc, em ơi đời vẫn lộc!
Vội vàng chi mà hoài mãi bon chen
Ôi, ngày cũ mặt rằm xinh như ngọc
Giờ hoa niên xa tít lấy chi tìm ?
Lòng đã trĩu giữa đôi bờ nhật nguyệt
Dấu chân di lồ lộ mấy miền yêu,
Tình say đắm, giờ còn bao tha thiết ?
Ngẩn ngơ chưa? Em, lá đổ muôn chiều!
Chân tù mỏi quẩn quanh đường xưa cũ
Nợ công danh, cơm áo, luỵ phong trần.
Còn được mấy đến cuối đường sinh tử,
Cõi người ta tay trắng cũng một lần.
Thôi thì em, ta cùng gom góp lại
Chút mai sau làm vốn buổi chiều hôm,
Nâng niu đi ! Cõi xưa từng dấu ái
Đợi ngày lên, vui nốt cuộc tình trơn.
VỀ (6)
Thân tặng cô Huỳnh Đào nhân dịp về hưu.
Về đi em ơi chiều rồi,
Nắng vàng đã nhạt bên đồi cỏ non.
Về đây lắng gió hoàng hôn,
Trong vi vu vọng nỗi buồn, niềm vui,
Rồi nghe ra chút ngậm ngùi
Rong rêu! Cờ quạt! Phận người mong manh.
Về đây tắm gội cùng trăng,
Anh đàn, em hát, gọi xuân xanh về.
Bừng con mắt mộng đêm hè,
Theo cùng thiên lý bước về nhẹ tênh.
PHAN LẠC NHÂN
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét