Chiều nay, sau bao tháng ngày xa quê, tôi lại trở về bên con suối
nhỏ. Con suối bên nhà, con suối của tuổi thơ tôi, của xóm Vằng Mạ quê mẹ yêu
thương. Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết con suối bên nhà ấy có tên hay không có
tên trên bản đồ mà chỉ biết rằng con suối ấy đi ra từ những dãy núi đá vôi trập
trùng phía xa xôi đằng trước cổng nhà.
Nơi đó có những dòng thác trắng xoá trên
đỉnh núi dội xuống tựa như những dải lụa mềm mại, thướt tha mà anh em tôi vẫn
thường nhìn thấy trong mỗi mùa nước đổ. Từ nơi thượng nguồn ấy con suối uốn lượn
dưới các chân núi, vòng qua những chân đồi, băng qua những bãi đá gập ghềnh và
lững lờ trôi trên những bãi cuội bên những cánh đồng, bờ bãi theo suốt dặm dài
của hành trình tìm về với dòng Lô giang xanh biếc. Biết bao đời nay, con suối
bên nhà ấy là một ân tứ của thiên nhiên ban tặng cho bao lớp người ở bản trên làng
dưới dọc bên đôi bờ.
Tôi đã trở về đây bên
con suối nhỏ. Đây rồi, đúng là con suối của tuổi thơ tôi. Con suối ấy bao nhiêu
năm nay chẳng hề thay đổi. Dòng nước mãi trôi qua ngàn năm không ngừng không
nghỉ, lên xuống theo mùa. Nhịp thăng trầm thời gian của hàng trăm triệu con
nước lúc đầy lúc cạn, khi dữ dằn khi phẳng lặng, bình yên như thể còn hằn in trên
từng thớ vỉa của hàng trăm vách đá dọc bên hai bờ, trên những phiến đá gập
ghềnh nhấp nhô nối tiếp giữa dòng tựa như đàn trâu mộng ăn no về đây nằm tắm
mát. Trên con đường tìm về với sông Lô dài rộng, từng con nước vơi đầy của dòng
suối thân thương ấy đã đi qua, dấn thân trong suốt một hành trình đầy vật vã
với đủ các cung bậc khác nhau của cảm xúc thời gian trên những tầng kiến tạo
của địa chất. Có dữ dội, gian nan, vất vả khi vượt thác băng ghềnh. Những khi
ấy, nước hậm hực gầm gào cuộn xoáy tung bọt trắng xóa trên những dải đá ngầm
nhấp nhô rêu phủ. Cũng có chỗ con suối hiền khô. Dòng nước êm đềm thơ mộng, bình
thản lặng lẽ tràn qua những bãi đá với hàng trăm hàng nghìn viên cuội trắng
tinh hay vàng ươm tròn vo, xinh xắn. Những chỗ ấy, dòng nước mát lạnh, trong
vắt, nhìn thấu đáy không một gợn bùn cùng với những xao động của đàn cá bống
bơi ngược dòng dưới ánh nắng vàng giòn tan của buổi chiều mùa hạ đang xiên qua
từng kẽ lá của những tán cây cô thụ trên đôi bờ xoè ra con suối lung linh trên
mặt nước.
Ôi! Con suối của tuổi
thơ tôi. Con suối trong lòng đất mẹ. Con suối vẫn miệt mài đêm ngày mang dòng nước
mát cho đất cựa mình nảy mầm ươm lộc suốt dọc đôi bờ theo dặm dài năm tháng. Con
suối ấy muôn đời vẫn thế; cứ âm thầm, lặng lẽ mà dâng hiến cho đời như dòng sữa
mẹ đi qua ngàn năm thương nhớ. Lặng đứng bên suối ngắm dòng trôi, tôi như thả
hồn mình vào dòng nước đang xuôi chảy êm đềm kia để tìm về với những kí ức của
bao ngày xưa cũ. Nước suối trôi xuôi ngàn năm nay không đổi chỉ có kỉ niệm của
tuổi thơ với con suối thì vẫn còn ở lại trong tâm trí mà chẳng thể nào phôi pha
nay chợt hiện về nhạt nhòa khiến lòng người không khỏi bồi hồi, xao xuyến. Thoáng
trong tâm tưởng, thấy rưng rưng hiện về những hình ảnh của một thời con nít
đang nô đùa giỡn nước với chúng bạn bên bờ suối thanh vắng của những buổi trưa
hè.
Chiều sơn cước cô
liêu, mang nỗi niềm chất chứa hòa trong âm vang của tiếng róc rách suối reo,
của tiếng chim chuyền cành trên những bụi cây hoang
dại cùng những tia nắng cuối ngày đang ngả bóng hoàng hôn đi qua những tán cây
cổ thụ già nua làm xôn xao, vang vọng, chơi vơi dáng chiều. Tất cả
cứ như thực như mơ ùa về cộng hưởng cùng nhau một cách nhịp nhàng để vẽ lên cái nét thanh bình, nguyên sơ của con suối trong
suốt trời chiều u tịch.
Chiều nay, sau bao
tháng ngày xa quê, tôi lại trở về bên con suối nhỏ. Con suối bên nhà. Con suối
đã trải qua dọc dài năm tháng, đã đi qua những thăng trầm của hành trình kiến
tạo để trở thành chứng nhân của biết bao cuộc đổi thay dâu bể và chất chứa
trong mình bao tầng lớp trầm tích của thời gian. Năm đi qua, tháng đi qua đã có
biết bao lớp người lớn lên và đi ra từ con suối nhỏ, chẳng biết trong ký ức có
ai còn đọng lại những năm tháng của dòng trôi. Mê mải ngắm nhìn con suối yêu thương
trong ánh hoàng hôn mà kỷ niệm lại đong đầy đầy trong mắt. Chợt nhớ, mỗi khi
lòng chông chênh, hình ảnh của con suối cùng với những kỉ niệm của tuổi thơ lại
hiện về như một bến bờ cho tâm hồn neo đậu. Cứ thế, con suối thân thương nơi
chốn cũ với tất cả những nỗi niềm chất chứa trong kí ức phôi pha của một thời
ấu thơ luôn da diết trong tôi, trở thành một thứ hành trang vô hình mà tôi đã
âm thầm mang theo trong cuộc hành trình xuôi ngược suốt dặm dài năm tháng. Thế
đấy, chẳng biết từ khi nào, con suối ấy và những kỉ niệm ấy đã làm thành máu
thịt của tâm hồn. Bây giờ, ở những bến bờ xa trong suốt cuộc hành trình dong
ruổi của đời người, tâm hồn tôi vẫn luôn ngóng về nơi con suối nhỏ với một niềm
khắc khoải như thể đợi chờ một ngày trở lại chốn xưa như con chim Việt mong
được đậu cành Nam, như con cá trình đến cuối đời vẫn cứ ngược dòng mong tìm về được
với thượng nguồn suối mát trong xanh. Từ những nơi thẳm sâu ấy những dấu yêu xưa
vẫn lưu luyến đến tận bây giờ. Bao năm rồi đã đi qua, con suối ấy trong tôi như
một bến đợi bình an cho những ngày giông bão. Biết bao lần tôi đã từng vin vào
những kí ức xa xưa cùng con suối nhỏ để mà thương nhớ, hẹn hò với chính lòng
mình trong một tình yêu và nỗi nhớ da diết đến khôn nguôi. Và ẩn sâu trong
những chất chứa nỗi niềm ấy có cả sự háo hức, mong đợi một ngày nào đó sẽ được
trở về với con suối thân yêu bên vườn nhà cho thỏa lòng mong nhớ, để mà thêm
yêu cái dòng chảy muôn đời trên đất mẹ thân thương.
Giang Hiền Sơn
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét