Có những
buổi chiều ngồi nhìn ánh đèn đường rực sáng nơi phố thị đông đúc mà lòng không
thôi nhớ về những buổi chiều êm đềm tuổi thơ từng đi qua. Dẫu biết rằng thật
khó lòng có một tấm vé trở về trong những
buổi chiều thơ ấu nhưng trái tim vẫn không ngừng ngóng đợi, ước ao.
Ai đã
từng đi qua những buổi chiều êm đềm sẽ không thể nào quên được. Bởi đâu đó,
trong những buổi chiều của cuộc đời, những điều êm đềm nhất sẽ trở về khuấy động,
gợi nhắc bao kỉ niệm ngày xưa. Nhớ làm
sao những buổi chiều thơ ấu hồn nhiên chạy nhảy dưới cánh đồng với con diều
căng gió, hồn nhiên hát ca, chơi đùa. Nhớ những chiều chăn trâu đồng xa, cả bọn
ham chơi trời nhá nhem tối mới vội vã cho trâu về chuồng. Lại có những buổi chiều
mưa rơi rả rích, cả bọn chăn trâu mang theo khoai ra giữa đồng làng vừa nướng ăn
vừa tấm tắc khen ngon. Những buổi chiều thơ ấu như một khúc hát êm dịu thi thoảng
vẫn trở về neo đậu trong tâm hồn.
Nhớ
những buổi chiều thơ bé ngồi trước cửa
nhà ngóng đợi mẹ cha mà lòng nôn nao biết bao khi trời đã tối vẫn chưa thấy
bóng dáng mẹ cha trở về. Có khi mừng vui ríu ríu khi nhìn bóng cha mẹ lẩn khuất
sau lũy tre làng. Mẹ về nhóm bếp lửa yêu thương, để làn khói chiều tỏa hương ấm
áp. Mẹ về căn nhà tươi vui hẳn. Bếp lửa ấm rực khi có bàn tay mẹ. Đàn gà đợi mẹ
về cho ăn rồi thong thả dắt đàn con về chuồng. Mẹ thả ít cỏ vào chuồng cho
con trâu. Chú nghé con tinh nghịch mãi tung tăng ngoài trời đã biết nghe lời trở
về chuồng, cuộn tròn trong lòng mẹ.
Vào
mùa gặt, chạng vạng tối lũ trẻ vẫn còn phụ cha mẹ đẩy những xe rơm trở về nhà kẻo
một cơn mưa sắp đến.Dù những giọt mồ hôi rơi vì thấm mệt nhưng tiếng cười vẫn
giòn tan cả cánh đồng. Bọn trẻ về tranh nhau tắm rồi kéo vào bếp phụ mẹ dọn cơm.
Bữa cơm tối được bày ra giữa tiếng nói cười rộn rã chỉ có rau luộc chấm kho quẹt
và một ít cá khô nhưng lại là bữa ăn ngon nhất mà dù đi đâu đám trẻ ngày ấy mỗi
lần trở về cũng chỉ đòi mẹ để được ăn món ăn của ngày xưa.
Tuổi
thơ ngày ấy còn gắn liền với kỉ niệm về những buổi chiều êm đềm cùng cha thả lưới
trên sông. Dưới ánh chiều vàng lấp lánh mặt sông, chiếc thuyền nan nhỏ bé của cha
vươn ra giữa dòng đón về những mẻ lưới với tôm cá đầy ghe. Theo con nước êm đềm
của những buổi chiều như thế, chúng tôi đã lớn lên, tham vọng hướng ra biển cả.
Dòng sông trong những buổi chiều nắng lấp lánh đã nuôi lớn biết bao cuộc đời. Theo
những buổi chiều cùng cha bủa lưới, chúng tôi ai nấy đều đã trưởng thành nhờ
con cá, con tôm, nhờ những ưu đãi mà dòng sông mang lại.
Chiều
nay, len lỏi giữa dòng người xe chầm chậm
trở về căn phòng trọ bỗng thấy lòng mình trỗi dậy bao thương nhớ quê
nhà. Dẫu biết rằng cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn với những buổi chiều nhàn nhạt
như thế ở thành phố này, nhưng bao năm trôi qua, lòng vẫn không thôi hướng về những
buổi chiều nơi quê nhà. Dẫu có đi đến đâu lòng cũng không thể quên được những
buổi chiều êm đềm trong kí ức tuổi thơ, những nhịp sống chộn rộn nơi phố thị dù
náo nhiệt vẫn không thể khỏa lấp được những buổi chiều êm ái như thế. Theo nỗi nhớ con người bồi hồi mong được tìm về giữa
những buổi chiều êm đềm để được nghe tiếng nan tre va vào nhau kẻo kẹt, ngắm
nhìn cánh chim trời thong thả trở về tổ, hít căng lồng ngực mùi khói củi thơm nồng
và để được nói với mẹ con thèm được ăn những món ăn của ngày xưa.
Trần Nguyên Hạnh
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét