Em Về Từ Một Bến Sông
Em về tao
ngộ tương phùng
Vườn
hoang rộ tiếng lạ lùng chim quyên
Em về mở
nụ hồn nhiên
Lá
hoa xao xuyến tận miền con tim
Em từ
bóng lã chiều nghiêng
Ta còn em
cả huyên thuyên chuyện lòng
Em về qua
một bến sông
Còn ta đắm
giữa mênh mông tình buồn
Từ em
nghiêng nón chia nguồn
Nửa sầu
phía trước nửa bòn thương sau
Riêu xanh
cũng lúc bac màu
Em còn ta
ở chồn nào có vui
Từ khi
tình biết ngậm ngùi
Cành hoa
thương nhớ cổng trời nắng rung
Môi thơm
còn chút lạ lùng
Cho ta ngậm
ngải tìm trầm mà reo.
Xuân Về
Nửa đêm
trời chợt ấm
Mới hay
đông đã tàn
Sáng ra vừa
thức dậy
May nở
tràn đầy sân
Nàng Xuân
về đó nhỉ
Lá hoa
vui thì thầm
TRỜI ĐẤT
NGƯỜi song hỷ
Hòa cùng
Chúa Xuân sang
Mùa Xuân
về lên má
Thêm nắng
hồng yêu thương
Mùa Xuân
trôi trong mắt
Thay vạn
lời yêu đương
Xuân về
mang náo nức
Điểm lên
nét môi cười
Nàng Xuân
về thêm tuổi
Ban mộng
đời thêm tươi
Bên Trời
Ngóng Đợi
Ta chờ em
bên trời ngóng đợi
Ngậm ngải
tìm trầm lạc mất mấy mùa trăng
Một khoảng
trời bâng khuâng áo lụa
Xếp cung
buồn lặng xuống dư âm
Ta ngồi
nghe mười năm tình lận đận
Nắng thay
lời và tóc gió thay say
Chiều rụng
hết u hoài tuôn mấy bận
Nhốt
hoàng hôn trong đáy mắt cay
Ta chờ em
sầu lụn từng nến thắp
Gió hiu
buồn về vắt bóng trăng xưa
Tình chưa
chết lửa trên môi đã tắt
Nụ cười
xuôi theo tháng ngậm ngùi đưa
Ta bước vội
mấy lần qua lối cũ
Bàn tay
buông núi lấy mộng ban đầu
Nghe tiếng
động chạm vào lòng ấp ủ
Những
trang đời lật mãi vẫn nghe đau
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét