 |
Trăng - tranh đá Bảy Núi Phan Võ Hoàng Nam |
Trăng xưa
trăng xưa vàng mấy độ
mà mưa ướt vai người
tôi về chiều cuối phố
nhánh buồn đan kín lối
dòng sông nằm lạnh căm
nghe cõi lòng hấp hối
khi trăng chửa kịp rằm
mùa trăng từ tiền kiếp
rụng vơi đáy hiên chiều
tôi hái mùa trăng khuyết
nghe mưa tạt sông dài
vuốt mặt nhìn cơn gió
đã chìm khuất sông hồ
tôi một mình đứng ngó
đầy một trời sóng xô
mùa trăng xưa gửi lại
với tim người phai phôi
rã rời bàn tay mỏi
buốt một trời mưa, tôi...
Trên chuyến xe
ngựa cuối năm
tiễn Trúc Thanh Tâm
vẫn còn chuyến xe ngựa
chờ tôi chiều cuối năm
dốc đời chân ngã khuỵu
bên những ngọn roi bầm
ngựa chồn chân rả gối
đau gót mòn đinh long
tôi rã rời cơm áo
sau hiên đời lặng câm
ngựa nằm đau hàm thiếc
vó buồn khua đêm thâu
tôi ném đời cay nghiệt
trong tuyệt vọng khuya sầu
bao nhiêu năm tốc vó
bao nhiêu lần thu cương
một ngựa đầy mưa gió
một tôi tràn khói sương
ngửa mặt nhìn kiêu hãnh
tốc nghiêng chiều đạp mây
dựng bờm mơ tung cánh
trong vó cuồng chân bay
những lần quên roi vọt
rướn thân gò dây cương
dẵm trôi đời bội bạc
đạp nghiêng trời tai ương
ôi tháng ngày trai trẻ
ôm cả mộng giang hồ
để chiều nay rớt lệ
nhìn mây tràn hư vô
đâu những chiều gió cuốn
đâu những ngày bụi bay
tháng năm giờ đã muộn
trên những ngọn roi đầy
tôi ngồi sau lưng ngựa
chiều cuối năm gập ghềnh
cớ chi mà mắt ứa
trong kiếp người mong manh...
Sương khói trùng
vây
ngồi nghe sóng vỗ đời mình
từng chiều rời rã từng đêm muộn phiền
có gì không gọi được tên
đâu như mãnh vỡ mong manh giữa trời
nhiều lần tôi gọi tôi ơi
buồn dâng con nước chơi vơi nỗi sầu
mây kia dường đã qua cầu
có nghe hư ảo úa nhàu tháng năm
từ ngàn lau lách buồn tênh
nghe thân nằm bệnh nghe chênh vênh chiều
từng âm xưa đã tiêu điều
còn chăng chiếc bóng phiêu diêu cuối đời
nẻo về lên tiếng gọi mời
xác thân cũng hóa thành lời hoang vu
từ đêm sương khói sa mù
đã trùng vây giữa thiên thu phận người...
Đêm ở hòn Đá Bạc
sao là Đá Bạc đêm nay
một mình tôi với cơn say rã rời
lặng im nhìn khuất mây trời
chùng chình biển hát lạc loài sương trôi
bây giờ còn lại mình tôi
cô liêu trời rộng bồi hồi trăng sao
Cà Mau ơi có nghẹn ngào
đêm trôi giòng nước dạt dào khơi xa
mênh mang con sóng hải hà
vít đêm đầy gió thả òa vào sông
để khuya con nước bềnh bồng
lênh đênh vỗ mãi tạt lòng người dưng
sao tôi hồn cứ ngập ngừng
trời đêm Đá Bạc rưng rưng gió cuồng
đưa tay cầm nặng nỗi buồn
cô liêu về với mưa nguồn cuối sông...
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét